Nhảy đến nội dung

Vẫn rất mong manh - Một con đường hơn là một địa điểm

VẪN RẤT MONG MANH

“Hỡi Satan, hãy lui ra đàng sau Thầy: con làm cho Thầy vấp phạm!”.

Richard đang thảo luận về sự mong manh của nhiều cuộc hôn nhân với bạn gái mình; anh đặt câu hỏi, “Điều gì sẽ xảy ra nếu một buổi sáng,thức dậy,và em không còn yêu tôi nữa?”.Catherine lập tức trả lời, “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người ta!”.

Kính thưa Anh Chị em,

‘Vẫn rất mong manh’, một chủ đề khá bất ngờ chúng ta sẽ đọc thấy trong phụng vụ Lời Chúa hôm nay. Chúa Giêsu vừa nức lời khen ngợi Phêrô, nhưng chỉ một chốc, Ngài quở trách ông với những lời lẽ không thể nặng nề hơn! Ân sủng, một cái gì đó ‘vẫn rất mong manh’, nếu không được hoà quyện với thập giá! Thật khó để tưởng tượng một sa ngã lớn hơn từ ân sủng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy! “Hỡi Simon, con Giona, con có phúc!”; “Hỡi Satan, lui ra đàng sau Thầy!”.

Chúa Giêsu khen Phêrô vì Phêrô trả lời đúng câu hỏi của Ngài, “Phần các con, các con bảo Thầy là ai?”, “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống!”. Ngài nói tiếp, “Con là Đá, “Petros”; trên đá, “petra” này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy”. Thật thú vị, trong tiếng Hy Lạp, “Petros” là một tảng đá có thể di chuyển; nhưng “petra” là một nền đá rắn chắc không thể di chuyển. Như vậy, Chúa Giêsu cho biết, Phêrô sẽ là tảng đá, đặt trên một bàn thạch vững chắc là Ngài; trên đó, Ngài sẽ xây dựng Hội Thánh; Ngài còn hứa trao cho Phêrô chìa khoá Nước Trời kèm theo quyền cầm buộc tháo cởi không chỉ dưới đất mà cả trên trời. Thế nhưng, sau đó, Chúa Giêsu‘rầy’Phêrô, khi ông nghĩ rằng, Thầy mình ‘không phải là Thiên Chúa’ mà là một con người. Điều đó cho thấy, sự hiểu biết của con người về Thiên Chúa là một hiểu biết hết sức giới hạn và ‘vẫn rất mong manh!’.

Sở dĩ Chúa Giêsu nặng lời với Phêrô vì lẽ ông đã không chấp nhận giáo huấn về cuộc khổ nạn và cái chết sắp đến của Thầy; từ việc tuyên xưng một đức tin sâu sắc, Phêrô đã để cho một nỗi sợ không đáng có ám ảnh; để rồi, theo sự khôn ngoan loài người, Phêrô từ chối kế hoạch của Thiên Chúa. Chúa Giêsu khiển trách sự yếu đuối và sợ hãi của Phêrô; Ngài muốn nói với Phêrô rằng, điều Phêrô đã có, đã trả lời đúng, là một cái gì ‘vẫn rất mong manh’. Thánh Tôma giải thích, cảm xúc sợ hãi của Phêrô đến từ việc nhận thức một sự dữ vốn đang thuộc về tương lai chứ chưa có thật trong hiện tại. Chính sợ hãi làm cho tê liệt khiến Phêrô cảm thấy sốc, choáng ngợp và lo lắng.

Sự quở trách của Chúa Giêsu đối với Phêrô là hành động của một tình yêu chân thật; Ngài giúp Phêrô thoát khỏi sự tê liệt của sợ hãi; Ngài muốn Phêrô can đảm, chấp nhận, hy vọng và xác tín hơn về sự cần thiết của thập giá. Lòng dũng cảm cung cấp sức mạnh; chấp nhận chữa khỏi lo lắng; hy vọng tạo ra niềm vui; và niềm tin là phương thuốc cho mọi sợ hãi. Tất cả những ai theo Chúa Giêsu đều cần đến những phương dược này. Họ cần biết rằng, sự dữ được nhận thức này sẽ được Thiên Chúa biến đổi và được sử dụng cho những gì tốt đẹp nhất mà thế giới từng biết; họ cần biết, “Thầy phải lên Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ…”, đó là ý muốn của Cha;cũng vì thế, điều lành nhất sẽ đến từ điều ác lớn nhất do quyền năng và ân sủng toàn thánh của Ngài.

Sách Dân Số hôm nay cũng cho thấy điều tương tự nơi Môisen và Aaron. Ai đẹp lòng Thiên Chúa hơn Môisen, ai dám đối diện với Ngài như Môisen, ai dám đứng ra nói khó với Ngài để can thiệp cho dân hơn Môisen; ngay cả xin nước cho dân giữa sa mạc! Vậy mà, ‘ân phúc’ cũng như ‘đặc quyền’ của Môisen xem ra ‘vẫn rất mong manh’ khi ông bị phạt chỉ vì hồ nghi đánh vào đá mạch nước đến ‘hai lần’, “Vì các ngươi không tin Ta… thì các ngươi không được đem dân này vào Đất Ta sẽ ban cho chúng!”. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay không chỉ dành riêng cho Israel nhưng cho cả Môisen và Aaron, “Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa: các ngươi đừng cứng lòng!”.

Anh Chị em,

Nhìn về tương lai, không ai trong chúng ta không cảm thấy lo lắng, nhất là trong thời gian dịch bệnh này. Cuộc sống đã mong manh nhưng Lời Chúa hôm nay còn nói rằng, ân sủng Ngài ‘vẫn rất mong manh’ nếu chúng ta không biết ôm lấy thập giá. Vậy thì điều gì đang khiến chúng ta sợ hãi và lo lắng; điều gì làm chúng ta tê liệt hoặc ít nhất là cám dỗ chúng ta lo lắng và sợ hãi? Hãy suy nghĩ như Chúa Giêsu chứ không phải như loài người; hãy tin rằng, tất cả đều được Thiên Chúa sử dụng vào mục đích tốt; đừng nghi ngờ nhưng hãy tin và Thiên Chúa sẽ ban cho chúng ta nhiều đức tính cần thiết để tiến về phía trước với sự bình an, can đảm và tự tin.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin ban cho con ân sủng để vượt qua tất cả những gì làm con sợ hãi; cho con biết rằng,  ân sủng Chúa ‘vẫn rất mong manh’ nếu con không biết ôm chặt thánh giá đời mình!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************

MỘT CON NGƯỜI, HƠN LÀ MỘT ĐỊA ĐIỂM

“Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm!”. 

Lord Halifax, cựu ngoại trưởng Anh, từng chia sẻ một đoạn đường sắt với hai phụ nữ đỏng đảnh. Khi sắp đến đích, đoàn tàu đi qua một đường hầm. Trong bóng tối hoàn toàn, Halifax hôn lên mu bàn tay của mình mấy lần đến ồn ào. Đoàn tàu vào ga, ông đứng dậy, nâng mũ và lịch sự nói, “Tôi có thể cảm ơn bất kỳ ai trong hai người mà tôi mang ơn vì sự cố duyên dáng trong đường hầm!”. Sau đó ông vội vàng rút lui, để lại hai phụ nữ đang trừng mắt nhìn nhau!

Kính thưa Anh Chị em,

Halifax đánh lừa hai phụ nữ một cách không thương xót; nhưng trên núi Taborê, Chúa Giêsu không đánh lừa các môn đệ, Ngài thương xót họ thật, khi Ngài hiển dung sáng láng!

Sẽ rất bất ngờ khi nói rằng, việc Chúa Giêsu Biến Hình trên núi Taborê Giáo Hội mừng kính hôm nay, không phải là một phép lạ! Nhưng đã là một phép lạ thực sự ‘kéo dài thường xuyên’ khi Chúa Giêsu ‘duy trì’một sự xuất hiện trong dáng vẻ bình thường trên những nẻo đường Palestina trong suốt cuộc đời dương thế của Ngài! Qua đó, Ngài cho chúng ta thoáng thấy thiên đàng, chính Ngài là thiên đàng, ‘một con người, hơn là một địa điểm’.

Thật là kỳ diệu, khuôn mặt của Chúa Giêsu không bừng sáng như mặt trời khi Ngài rảo bước trên những ngọn đồi và thung lũng của Đất Thánh. Sự bình thường của Ngài, sự ‘kín kẽ’ bền vững, ‘che khuất’ thường xuyên đối với sự rạng rỡ thiêng liêng của Ngài là một phép lạ của sự khiêm nhường; phép lạ của sự thành tâm hạ mình với ơn gọi nhập thể, giảng dạy, chịu đau khổ và chết đi cho nhân loại của Ngài.Và Ngài sẽ lên trời, kéo nhân loại lên với Ngài;vì Ngài là thiên đàng.

Kitô hữu chúng ta tin vào sự sống lại của thân xác và sự sống đời đời trong thân thể biến hình đó của Chúa Giêsu. Cuộc biến hình của Ngài cho thấy sự huy hoàng của sự thật Ngài đã sống lại. Đó là một cái nhìn về cuộc sống trên trời, nơi chúng ta thấy Ngài sẽ không lột tấm da nhân loại của Ngài; nhưng Ngài sẽ đưa nhân loại lên thiên đàng và làm vinh hiển nó như chính thân xác của Ngài. Ngài cho các tông đồ thấy một sự thật, bằng cách cho họ thấy tay và chân, thân và mặt cùng với tóc của Ngài; đó là một thân xác thật. Ngài cho thấy một mục tiêu để nhắm tới; cho thấy đích đến của chúng ta là Ngài. Chúng ta khao khát thiên đàng vì xác hồn Chúa Giêsu đang ở đó; nếu Ngài không có ở đó, thì thiên đàng sẽ không phải là thiên đàng. Ngài không phải là một nơi chốn, nhưng Ngài là đích đến; điểm đến của chúng ta là ‘một con người, hơn là một địa điểm’.

Bài đọc Đaniel hôm nay cho chúng ta thoáng thấy thiên đàng; ở đó, toà cao cả của Thiên Chúa uy nghi huy hoàng. Vị Bô Lão là hình ảnh Chúa Cha, Đấng ban cho Chúa Con mọi quyền năng, vinh dự và vương quốc, “Tôi thấy như Con Người đến trong đám mây trên trời. Ngài tiến đến vị Bô Lão, và người ta dẫn Ngài đến trước mặt vị Bô Lão. Vị này ban cho Ngài quyền năng, vinh dự và vương quốc”.Thánh Vịnh đáp ca hôm nay ngợi khen Chúa Cả Thiên Đàng, “Chúa là Vua Hiển Trị, là Đấng cao cả trên khắp địa cầu!”.

Trong bài đọc thứ hai, thánh Phêrô xác tín những gì ngài đã chứng kiến trên núi Taborê ngày ấy; Đức Giêsu Kitô mà Phêrô và các tông đồ rao giảng không phải là chuyện hoang đường, nhưng là một Thiên Chúa làm người hiển vinh sáng láng thật, “Chúng tôi không theo những truyện bày đặt khôn khéo, để tỏ ra cho anh em biết quyền năng và sự hiện diện của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta; nhưng chúng tôi đã được chứng kiến nhãn tiền sự uy nghi của Ngài”. Và Phêrô quả quyết đã nghe tiếng Chúa Cha trên núi ấy, “Này là Con Ta yêu dấu, đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe lời Ngài”; Phêrô nói,“Chúng tôi có lời nói chắc chắn hơn cả lời nói tiên tri!”.

Anh Chị em,

“Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm!”.Sự kiện Chúa Biến Hình mang đến cho chúng ta một thông điệp hy vọng; nó mời gọi chúng ta gặp gỡ Chúa Giêsu, ở với Chúa Giêsu, hướng về Ngài ngay hôm nay quanhững anh chị em mà chúng ta phục vụ. Việc các tông đồ lên núi Taborê dẫn chúng ta suy ngẫm về tầm quan trọng của việc đừng gắn bó với những gì quá trần tục, để thực hiện một cuộc hành trình hướng về thiên đàng và chiêm ngưỡng Chúa Giêsu đời đời, và thiên đàng chính là Ngài, ‘một con người, hơn là một địa điểm’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa Giêsu, xin đừng để con quá quyến luyến thế sự, xin cho con biết yêu mến thiên đàng ngay hôm nay; và thiên đàng không ở đâu xa, nó ở ngay trong con, bên cạnh con, thiên đàng của con là chính Chúa”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: