VẬY MÀ KHÔNG VẬY
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Thanh Thanh
VẬY MÀ KHÔNG VẬY
Cuộc đời thực thực ảo ảo khó ngờ. Cuộc sống thật thật giả giả khó tin.Sự việc có có không không bất ngờ. Những điều ta nghe, nhìn thấy cũng luôn khó hiểu.
Thấy vậy mà không phải vậy,
Cùng chạy xe trên dòng kênh, có người nói: giáo xứ này đổ đường bêtông sau các xứ khác mà không học hỏi kinh nghiệm. Đổ đường ngang 2m thì 2 xe chạy ngược chiều tránh nhau rất khó.
Không ai rõ bằng chính mình, tôi cười. Đường 2.5m, nhưng lúc họ nhìn thấy 2m, là do cỏ hai bên bờ đường mọc phủ kín 2 mép đường. Vì thế chiều ngang hẹp lại, không còn đủ 2,5m nữa.
Họ đã nhìn tận mắt, thế mà lại sai hoàn toàn.
Thấy vậy mà không phải vậy,
Ngày nọ, Đức Khổng Tử cùng đệ tử đi dạy học ở nước Tề. Thời thế lúc ấy thật khó khăn, loạn lạc khắp nơi. Dạy học không có lương, dân làng thấy thương giúp cho gạo ăn, còn thức ăn thì thầy trò phải tự lo liệu.
Một hôm, ngày của Nhan Hồi trực nấu cơm, còn thầy thì đọc sách. Khi nghe tiếng động liền đi xuống bếp, thấy học trò đang mở vung nồi xới cơm và đưa vào miệng. Thấy vậy, Thầy lắc đầu, vì người thầy yêu quý giờ lại đi ăn vụng, thật buồn và nhìn lên trời than thở : “Người học trò tin cậy nhất của ta lại là kẻ ăn vụng!”
Đến lúc ăn cơm, mọi người ăn còn Nhan Hồi thì không. “Ăn vụng trước no rồi còn cần gì phải ăn nữa”. Thầy nghĩ vậy. Lúc anh em hỏi thì biết rằng : Nhan Hồi mở nắp vung nồi ra để kiểm tra xem cơm chín chưa, cùng lúc ấy, một cơn gió thổi đến kéo theo bụi và tro vào nồi cơm. Vì gạo ít, lấy bỏ đi lớp cơm dính tro thì tiếc, nên Nhan Hồi đã ăn phần cơm có tro ấy.
Khi nghe thế, thầy Khổng Tử ngước mặt lên trời và than : chính mắt ta nhìn thấy tỏ tường mà lại sai hoàn toàn.
Khổng Tử là bậc thầy trong dân chúng, thế mà còn hoàn toàn sai, dù chính mắt đã thấy.
Thấy vậy mà không phải vậy,
Câu truyện ông Gióp trong Cựu Ước thật thương tâm, tình hình gia đình đang ổn định, sung túc. Ông có một vợ, bảy trai ba gái; bảy ngàn chiên dê, ba ngàn lạc đà, một ngàn con bò, năm trăm lừa cái, còn người làm thì không ít. Họ có lòng kính sợ Chúa. Họ thường thức sớm để thanh tẩy, xá tội, dâng lế toàn thiêu để xin xoá bớt tội lỗi do các con gây ra.
Rồi bỗng đâu chuyện lành kéo đi, chuyện dữ kéo đến đổ xuống gia đình ông. Nào là bò lừa bị dân Sơva ăn cướp, nào là người làm bị giết, nào là lửa từ trời xuống thiêu đốt chiên dê và đầy tớ, nào là người Canđê cướp lạc đà, nào là cuồng phong kéo đến làm sập nhà khiến con cái chết hết, nào là bệnh tật đổ lên người ông khiến cho bạn bè, vợ con than phiền kêu ca trách móc Thiên Chúa. Còn xa tan thì vui mừng vì sắp chiến thắng ông và Thiên Chúa.
Nhưng thực tế lại khác. Ông Gióp cúi đầu sấp mình sụp lạy và nói : “Thân trần truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Đức Chúa đã ban cho, Ngài lại lấy đi. Xin chúc tụng Đức Chúa” (G 1,21).
Thấy vậy mà không phải vậy,
Trong Tân Ước, sách Công vụ tông đồ chương 8 kể lại chuyện Hội thánh tại Giêrusalem bị thử thách. Mọi người tín hữu bị bách hại nặng nề khiến họ không thể ở lại mà sống, nên phải bỏ nhà cửa, quê hương sứ sở mà đến các vùng Giuđêa, Samari…trừ các tông đồ. Thấy tình hình như thế, nhiều người nghĩ là thôi hết rồi, hy vọng tồn tại còn khó, lấy gì mà phát triển.
Nhưng có ai ngờ rằng, chính những người di dân này khi đến nơi ở mới lại tiếp tục giới thiệu Chúa Kitô, Đấng bị đóng đinh, đã chết và đã sống lại cho lương dân. Có nhiều người tin theo, gia nhập thành cộng đoàn. Dân số mỗi ngày một tăng và Hội thánh ngày càng phát triển nhiều hơn. Các giáo đoàn được thành lập.
Thấy vậy mà không phải vậy,
Nhìn vào cuộc đời của nhà lãnh đạo Giêsu, nhìn vào cái chết của Ngài trên thập giá nơi đồi Calvê, có ai lại dễ dàng tung hô và ca tụng, ngoại trừ thở dài thất vọng vì đã thất bại. Lãnh đạo gì mà chết tức tưởi vậy, đào tạo gì mà chỉ được có vài người đệ từ, một số ít đi theo. Đúng là chẳng còn gì để nói, càng không đáng để theo gót ông ta, nhìn ở góc độ con người. Nhưng thực tế có phải thế không?
Một người dám chấp nhận từ bỏ mọi vinh quang để đến với người khác.
Một người dám chấp nhận hy sinh thời gian để tìm kiếm an ủi những người bất hạnh, bị bỏ rơi, những người bệnh tật, người nghèo. Nghèo vật chất, kiến thức, sự thật, tình yêu, sự sống, chân lý…
Một người dám chấp nhận chịu hao mòn sức lực để phục vụ mọi đối tượng tôn giáo cũng như xã hội giúp cho cuộc sống họ bình an hạnh phúc hơn.
Một người dám chấp nhận không nghĩ đến bản thân để lo lắng cho con người được khôn ngoan, đức độ, cuộc sống tin tưởng hy vọng hơn.
Một người dám chấp nhận tự huỷ địa vị làm Chúa đến làm bạn với con người, dù con người không muốn hay tránh né Ngài.
Một người dám chấp nhận chết để bảo vệ công lý, sự thật.
Một người dám chấp nhận vâng phục Chúa Cha, đón nhận cái chết để bày tỏ tình yêu thực sự của mình.
Vậy Ngài là ai, là gì và ra sao? Ngài thành công hay thất bại? Ngài có đáng tin cậy không?
Một khi yêu, Ngài không còn nghĩ đến bản thân nữa. Là Chúa, là người, là Thầy, là anh, là bạn, là người phục vụ, là người tôi tớ, là người tội nhân, là gì gì cũng được, miễn là được yêu thương con người và được con người đón nhận tình yêu. Ngài như thế đó.
Đấng dám chấp nhận dành tất cả mọi sự : thời gian, sức khoẻ, đức độ, trí khôn, tinh thần, hơi thở, trái tim, sự sống cho con người. Còn con người thì sao?
Thấy vậy mà không phải vậy,
Các tông đồ của Chúa Giêsu đã có một thời gian hoảng loạn, sợ sệt, không dám đối mặt với biến cố của Thầy mình, càng không dám đối mặt với chính quyền đương thời, sợ chết mà. Lúc này, về quê cho xong, như hai môn đệ trên đường Emmaus. Lúc này, cửa đóng then cài là giải pháp an toàn, tập trung lại thành nhóm trong nhà thì yên tâm hơn, một thứ an toàn của loài người. Thấy các ông như thế thì có gì đáng tin.
Nhưng chỉ sau thời gian ngắn, mọi sự đã đổi thay. Các ông biến từ sợ hãi thành can đảm, tránh né thành đối mặt, buồn rầu thành niềm vui, thất vọng thành hy vọng, chán chường thành hăng say, đau khổ thành hạnh phúc, bất an thành bình an, sợ chết thành dám chết. Các ông đã thực sự hiến dâng đời mình cho lý tưởng phục vụ Chúa Kitô tình yêu và Hội thánh Người.
Thấy vậy mà không phải vậy,
Nhìn vào các gia đình, sao thấy khó hiểu quá. Lý do bởi đâu? Ta có thể dễ dàng thấy được đời sống của họ gặp trục trặc và rắc rối. Trục trặc do chủ quan, rắc rối bởi khách quan, trục trặc do kinh tế, rắc rối vì bệnh tật, trục trặc bởi tinh thần, rắc rối vì tương quan, trục trặc do tâm lý, rắc rối bởi tình cảm, trục trặc do tôn giáo, rắc rối bởi xã hội, trục trặc bởi người thân, rắc rối vì bạn bè, trục trặc do chưa rõ, rắc rối bởi chưa tường, trục trặc vì đôi mắt, rắc rối bởi đôi tai…
Trục trặc và rắc rối có thể vì khiếm khuyết, nhưng cũng có thể vì hấp tấp hồ đồ, thiếu bình tâm suy xét nên đã vội lớn tiếng, giơ tay, đưa chân… và gia đình lộn xộn.
Với điều xấu, điều chưa rõ, dù chỉ thấy một vài biểu hiện khác thường, hay nghe người này người nọ thắc mắc, lên tiếng, đàm tiếu thì nghi ngờ, rồi vội kết luận cho nhau. Thế rồi bầu trời u ám, giông bão lại kéo đến cả nhà phải lo sợ, buồn phiền, cây đắng, chịu đựng.
Còn những tư tưởng, lời nói và việc làm tốt, điều hay lẽ phải đối với vợ, chồng con cái thì so đo tính toán, xem xét cẩn thận, kế hoạch tỉ mỉ, chương trình kỹ lưỡng, suy nghĩ đắn đo, thăm dò thận trọng.
Chân lý và sự thật, tình yêu và hạnh phúc nhiều như không khí bao trùm quanh ta, nhưng rất nhiều người lại không hưởng được, vì thấy vậy nhưng lại không phải vậy.
Thanh Thanh