Nhảy đến nội dung

Vũ điệu lạc đà

VŨ ĐIỆU LẠC ĐÀ

[Niệm khúc Mt 19:23-30 ≈ Mc 10:23-31; Lc 18:24-30]

Vua Tia hợm hĩnh, kiêu căng

Liều mạng khinh thường, mạo nhận thần linh (1)

Phàm nhân mà dám ngông nghênh

Kẻ ngu xuẩn cứ tưởng mình khôn ngoan

Lạc đà là vật bốn chân

Lêu khêu, lóng ngóng, khó khăn chuyển dời

Bước đi chậm rãi lắm thôi

Làm sao múa điệu cho người mua vui?

Vì nghèo khổ phải ngậm ngùi

Phú ông ỷ lại, chê cười hàn nhân

Thế nên Chúa nói thẳng luôn:

“Nước Trời họ khó bước chân mình vào”

Lạc đà là dạng người giàu

Lỗ kim nó chẳng thể nào chui vô

Giàu không có tội chi mô

Tội là bởi họ khinh chê người nghèo

Thấy người thiếu thốn, gian lao

Cửa lòng họ khép chặt vào, khóa luôn

Người nhà cũng chẳng có phần

Đi làm từ thiện thì ơn ích gì?

Múa hoài vũ điệu lạc đà

Lóng ngóng như gà mắc sợi tóc thôi

Môn sinh sửng sốt cất lời:

“Thế ai được cứu, Thầy ơi, hỡi Thầy?”

Chúa nhìn thẳng, miệng nói ngay:

“Sẽ không thể đối với loài phàm nhân

Thế nhưng Thiên Chúa toàn năng

Mọi điều mọi sự chỉ xoàng mà thôi”

Lạy Thầy – Thiên Chúa Ngôi Lời

Khước từ là chuyện cả đời phàm nhân

Chứ đâu hệ tại vui – buồn

Khổ mà tin mến, phúc phần mai sau

Chỉ xin Thiên Chúa hai điều (2)

Không lừa đảo, cũng chẳng liều dối gian

Xin đừng phải chịu nghèo hèn

Xin đừng giàu có, đủ phần dùng thôi!

Hằng ngày vui phận bầy tôi

Mến Chúa, yêu người đúng luật Ngài ban

Không hề táng tận lương tâm (3)

Mất lòng nhân bởi vì phần táng minh (4)

Chịu luôn táng vị phần mình (5)

Lạy Thiên Chúa, Đấng nhân lành, cứu con!

TRẦM THIÊN THU

(1) Ed 28:1 – “Ngươi chỉ là người, chứ không phải là thần mà lại dám cho mình ngang hàng với thần thánh”.

(2) Cn 30:7-9a – “Con chỉ xin hai điều, Ngài đừng nỡ chối từ trước khi con nhắm mắt: Xin đẩy xa con lời dối trá và chuyện lọc lừa. Xin ĐỪNG để con túng nghèo, cũng ĐỪNG cho con giàu có; chỉ xin cho con cơm bánh cần dùng, kẻo được quá đầy dư, con sẽ khước từ Ngài”.

(3) Táng tận lương tâm: mất hết cả lòng lành, mất tất cả lương tâm [động từ TÁNG: mất, đánh mất; trạng từ TẬN: đến hết mức giới hạn].

(4) Táng minh: mù mắt – ý nói “mù tâm linh”.

(5) Táng vị: mất địa vị – ý nói “mất cương vị làm con cái Thiên Chúa”.

Tác giả: