Xót thương ròng - Ngã Rẽ
- T3, 16/09/2025 - 03:32
- Lm Minh Anh
Xót thương ròng
“Hãy trỗi dậy!”.
“Lạy Chúa, sau bao trận chiến, con không tìm thấy gì ngoài sự phù phiếm và hư đốn. Con bối rối, đau đớn chống lại ước muốn nên thánh của con. Nó khóc nức nở vì sự hư hỏng của con và nó sẽ chỉ tựa nương vào lòng xót thương ròng của Chúa, điều mà Ngài đã hứa với mọi tội nhân ăn năn mà con là một trong số đó!” - Nhật ký một tu sĩ.
Kính thưa Anh Chị em,
“Chỉ tựa nương vào lòng ‘xót thương ròng’ của Chúa”, đó cũng là những gì Tin Mừng hôm nay ghi lại. Trước cửa thành Nain, một nhóm người đi ra - biểu tượng sự chết - theo sau là một bà mẹ; một nhóm người đi vào - biểu tượng sự sống - đi trước là Chúa Giêsu.
Họ gặp nhau, Chúa Giêsu nói với bà mẹ, “Đừng khóc nữa!”; và sờ vào quan tài, Ngài bảo, “Hãy trỗi dậy!”. Người chết ngồi lên, Ngài trao anh cho người mẹ. Trình thuật không nói gì đến đức tin của ai; không ai cầu xin, chẳng ai van nài! Chúa Giêsu chỉ thấy một goá phụ đi bên đứa con duy nhất đã chết của cô khi anh được mang đi chôn, và Ngài xót thương. Thế thôi! Như người Samaritanô xót thương nạn nhân sóng soài bên đường; như người cha xót thương đứa con hư hỏng trở về - không cần làm bất cứ điều gì, không cần nói bất cứ điều chi - Ngài hành động chỉ vì ‘thương xót ròng’, trao anh cho goá phụ để cô không lẻ loi. “Lòng trắc ẩn là ngôn ngữ mà người điếc cũng nghe được và người mù cũng thấy được!” - Mark Twain.
Tin Mừng muốn nói, sáng kiến xót thương của Thiên Chúa đối với con người không phụ thuộc vào mức độ đức tin nhất định của ai. Nó đến với chúng ta như chúng ta là, như chúng ta có; và nhu cầu của chúng ta càng lớn thì việc đến của Ngài càng cấp thiết. Chúa ban ân sủng bằng sự hiện diện của Ngài. “Ân sủng là gương mặt của tình yêu khi gặp gỡ sự bất xứng của chúng ta!” - Paul Zahl. Hưởng nhận ân sủng một cách bất ngờ và bất xứng, chúng ta không thể không ngạc nhiên và đáp lại nó theo cách đám đông đã làm - ca ngợi về món quà cứu sống của Thiên Chúa; Luca ghi nhận, “Lời này về Đức Giêsu được loan truyền khắp cả miền Giuđê và vùng lân cận!”. “Ngợi khen là ngôn ngữ của thiên đàng; nó mời gọi quyền năng Thiên Chúa hành động trên đất!” - Jack Hayford.
Anh Chị em,
“Hãy trỗi dậy!”. Ân sủng của Thiên Chúa luôn đi bước trước, nâng kẻ gục ngã như đã nâng chàng trai thành Nain. Ân sủng đó cũng mời gọi mỗi chúng ta trỗi dậy khỏi những vùng chết của tội lỗi, sợ hãi và thất vọng. “Con sẽ sống theo lòng thuần khiết” - Thánh Vịnh đáp ca; sẽ là “người không ai chê trách được” khi “bảo toàn mầu nhiệm đức tin trong một lương tâm trong sạch” - bài đọc một - phải là một cam kết trước ân sủng ‘xót thương ròng’ của Thiên Chúa. Ước gì chúng ta biết đáp lại ân huệ nhưng không của Ngài bằng một đời sống tinh tuyền, để mỗi ngày trở nên một chứng nhân tình yêu quyền năng của Đấng vẫn không ngừng gọi tên từng người và nói, “Hãy trỗi dậy!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để ước muốn nên thánh của con nức nở vì con hư hỏng. Xin đặt tay trên ‘quan tài’ linh hồn con, cho mọi vùng chết hồi sinh trong ánh sáng ân sủng!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
Ngã Rẽ
“Tôi phải ví người thế hệ này với ai?”.
“Hoang dã là một phần của khung cảnh đức tin, ở đó, mọi thứ đều thiết yếu! Trên đỉnh núi, tôi choáng ngợp trước sự hiện diện của Thiên Chúa; trong sa mạc, tôi choáng ngợp vì sự vắng mặt của Ngài. Cả hai nơi buộc tôi phải quỳ gối, tôn thờ, cảm tạ và hoán cải. Nơi này, tôi kinh ngạc tột cùng; nơi kia, tôi tuỳ thuộc hoàn toàn!” - Dave Dravecky.
Kính thưa Anh Chị em,
Trước Thiên Chúa, thái độ đúng đắn của con người là “quỳ gối, tôn thờ, cảm tạ và hoán cải!”. Hôm nay, Chúa Giêsu vạch ra sự kiêu hãnh của những người đương thời; cùng lúc, mở cho họ một ‘ngã rẽ’ phải chọn lựa: hoặc tiếp tục an thân hoặc khiêm tốn trước ơn cứu độ.
Chính sự kiêu hãnh ẩn tàng sau những suy nghĩ của họ về Gioan - “quỷ ám”; và về Chúa Giêsu - “ăn nhậu” khiến họ tuỳ tiện tạo ra một Chúa riêng vốn không lay chuyển họ khỏi những đặc lợi, đặc ân và đặc quyền. Có lẽ chúng ta cũng đang mắc phải rủi ro này. Bao lần chúng ta chỉ trích điều này điều kia, dù Giáo Hội nói như vậy hay đã nói như vậy, hoặc cả khi Giáo Hội nói ngược lại. Chúng ta lục lọi mọi kẽ hở và sai lỗi khi đề cập đến Giáo Hội và những chủ chăn của Giáo Hội. Tuy nhiên, trên thực tế, một cách vô thức, chúng ta chỉ biện minh cho sự lười biếng và thiếu ‘tham vọng hoán cải’ của mình - một ‘tham vọng’ đáng ao ước. “Khi chỉ trích Giáo Hội để né tránh việc đổi thay, chúng ta đang tôn thờ chính hình bóng của mình!” - Henri Nouwen.
Lời Chúa chạm thấu tâm hồn có khả năng hoán cải và biến đổi; nhưng trước tiên, chúng ta phải khiêm nhượng. Bởi lẽ, ân sủng chỉ có thể đọng lại ở những ‘vùng trũng khiêm hạ’. Vì thế, hãy xin Chúa đến gần bạn như đã đến với “những người thu thuế” và “các tội nhân!”. Khốn cho ai nghĩ rằng, tôi không cần thầy thuốc! Điều tồi tệ nhất đối với bất kỳ bệnh nhân nào là tin rằng mình khoẻ; bệnh sẽ nghiêm trọng hơn và không bao giờ có thể phục hồi. Bạn và tôi đều bị bệnh đến chết, chỉ Chúa Kitô mới có thể cứu, dù bạn nhận ra điều đó hay không. Đó chính là ‘ngã rẽ’ của đời sống thiêng liêng: khiêm nhường đón nhận hay kiêu hãnh khước từ. “Hãy quỳ gối tôn thờ, cảm tạ và hoán cải” trước Đấng Cứu Độ; hãy chào đón Ngài như vậy! “Ân sủng chỉ đọng lại trong những trái tim đủ thấp để cưu mang nó!” - Richard Rohr.
Anh Chị em,
Ở mỗi khoảnh khắc của đời sống, Chúa vẫn nhẹ nhàng đặt chúng ta trước một ‘ngã rẽ’: bước theo Ngài hay quay lưng lại. Không ồn ào, không ép buộc, chỉ một tiếng gọi âm thầm chờ đợi. Chọn lựa ấy diễn ra ngay trong những điều nhỏ nhặt bình thường nhất - một lời xin lỗi, một hành động sẻ chia, một phút quỳ gối cầu nguyện. Hãy để ân sủng chảy vào vùng trũng khiêm hạ của tâm hồn, và chúng ta sẽ nhận ra rằng, đường của Chúa luôn rộng mở cho ai dám bước xuống để được nâng lên. “Khiêm nhường là can đảm đi con đường thấp để trời cao nâng bạn lên cao hơn!” - Brennan Manning.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin hoá mọi chần chừ của con thành tiếng ‘xin vâng’, để mỗi ‘ngã rẽ’ đời con trở nên điểm hẹn của tình yêu bất tận!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)