Nhảy đến nội dung

Được giữ gìn trong danh Cha - Tử tế là hành trang

ĐƯỢC GIỮ GÌN TRONG DANH CHA VÀ THÁNH HIẾN TRONG SỰ THẬT

Đoạn Tin Mừng theo thánh Gioan hôm nay mang đến cho chúng ta một trong những lời nguyện cao sâu và cảm động nhất của Chúa Giêsu – lời nguyện hiến tế. Đây là lúc Ngài ngước mắt lên trời, giữa bầu khí thiêng liêng của bữa Tiệc ly, và dâng lên Chúa Cha những lời thiết tha vì các môn đệ. Khi nghe lại đoạn Tin Mừng này trong khung cảnh của Tuần Bảy Phục Sinh, khi Hội Thánh đang sống những ngày cuối cùng trước lễ Hiện Xuống, chúng ta như được dẫn dắt để đi vào trọng tâm của sứ mạng Kitô hữu: nên một trong Thiên Chúa, được thánh hiến trong sự thật, sống giữa thế gian mà không thuộc về thế gian, để đem ánh sáng chân lý và tình yêu Thiên Chúa chiếu toả trên trần gian còn quá nhiều bóng tối và lừa dối.

Lời cầu xin đầu tiên của Đức Giêsu là: “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta.” Đây không chỉ là lời cầu xin bảo vệ, nhưng là một lời nguyện hiệp nhất. Chúa Giêsu không xin cho các môn đệ được thoát khỏi những thử thách hay gian nan, nhưng xin Cha giữ họ lại trong “danh Cha” – tức là trong chính mầu nhiệm và bản chất của Thiên Chúa. Được gìn giữ trong danh Cha cũng đồng nghĩa với việc được ở trong sự hiện diện, sự thật, và tình yêu của Thiên Chúa. Và chính nơi đây, sự hiệp nhất trở thành kết quả tất yếu: “Để họ nên một như chúng ta”. Như Chúa Cha và Chúa Con là một trong mầu nhiệm tình yêu, các môn đệ cũng được mời gọi đi vào sự hiệp thông đó, không phải bằng nỗ lực thuần túy con người, nhưng bằng ơn thánh và sự gìn giữ của Thiên Chúa.

Trong bầu khí linh thiêng của những lời từ biệt, Chúa Giêsu cho thấy một sự quan tâm rất sâu sắc đến tương lai của các môn đệ. Ngài ý thức rằng sắp đến giờ phải rời họ, nhưng tình yêu của Ngài thì không rời bỏ họ bao giờ. Chính vì thế, Ngài nhắc lại rằng: “Khi còn ở với họ, con đã gìn giữ họ trong danh Cha… Con đã canh giữ, và không một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng.” Câu nói này không chỉ khơi dậy nơi chúng ta ký ức về Giuđa Ítcariốt – kẻ phản bội – nhưng còn khiến ta phải suy tư về sự tự do con người trong ơn gọi cứu độ. Dù được gìn giữ, con người vẫn có khả năng tự ý rời bỏ tình yêu Thiên Chúa. Điều này nhấn mạnh rằng, phần chúng ta, phải không ngừng ở lại trong danh Chúa bằng sự trung tín, tỉnh thức và tin tưởng.

Chúa Giêsu tiếp tục lời cầu: “Con nói những điều này lúc còn ở thế gian, để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của con.” Đây là một lời quá đỗi cảm động: Ngài muốn để lại cho chúng ta không phải một di sản vật chất, nhưng là “niềm vui trọn vẹn” của Ngài. Niềm vui này không đến từ thế gian, không lệ thuộc vào thành công hay sung túc trần thế, nhưng đến từ việc được sống trong sự thật, được kết hiệp với Thiên Chúa, và được sống đúng căn tính của mình trong kế hoạch của Thiên Chúa. Niềm vui ấy chính là sự viên mãn nội tâm phát sinh từ sự hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa và với nhau.

Thế nhưng, Chúa Giêsu cũng không giấu diếm rằng cuộc sống của các môn đệ trong thế gian sẽ không dễ dàng. Ngài nói: “Con đã truyền lại cho họ lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian.” Câu nói này xác định một thực tế: những ai đi theo Chúa, những ai sống theo chân lý của Tin Mừng sẽ luôn đối diện với sự chống đối, thậm chí là sự loại trừ, vì họ là những người không chiều theo trào lưu gian dối của thế gian. Họ không thuộc về thế gian – không phải vì họ rời khỏi cuộc sống thường nhật hay lên núi ẩn dật – nhưng vì họ mang trong mình một lối sống khác, một hướng đi khác, một tình yêu và một giá trị khác. Điều đó khiến họ khác biệt và dễ bị hiểu lầm, dễ bị thù ghét.

Tuy nhiên, điều quan trọng mà Chúa Giêsu dạy ta hôm nay là: Ngài không xin Cha “cất họ khỏi thế gian”, nhưng “gìn giữ họ khỏi ác thần”. Một mặt, Chúa Giêsu không muốn các môn đệ trốn chạy khỏi thế gian, nhưng muốn họ ở lại để thi hành sứ mạng. Mặt khác, Ngài biết thế gian bị chi phối bởi ác thần – kẻ thù tinh vi nhất của linh hồn – nên Ngài xin Cha gìn giữ họ khỏi sức mạnh lừa dối của bóng tối. Đây là một chân lý rất sâu sắc: người Kitô hữu không được quyền chạy trốn cuộc đời, không thể sống đạo bằng việc xa lánh xã hội, nhưng phải ở giữa đời và mang ánh sáng chân lý vào đó, đồng thời cần luôn luôn tỉnh thức và bám lấy ơn thánh để không bị cám dỗ rút lui hay thỏa hiệp với sự dữ.

Và để làm điều đó, Chúa Giêsu xin một ân huệ lớn lao: “Xin Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật.” Từ ngữ “thánh hiến” ở đây hàm ý sự biệt riêng ra để thuộc trọn về Thiên Chúa, để được sử dụng cho sứ vụ thiêng liêng. Mỗi người trong chúng ta – khi lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy – đã được thánh hiến trong sự thật là chính Lời Chúa. Điều này không phải là một hành vi tượng trưng, nhưng là một thực tại thiêng liêng biến đổi căn tính và định hướng đời sống chúng ta. Sự thật không chỉ là lý thuyết, mà là chính Ngôi Lời Nhập Thể – Đức Kitô. Được thánh hiến trong sự thật tức là được đắm chìm trong Đức Kitô, để nên đồng hình đồng dạng với Ngài, từ đó trở nên chứng nhân đích thực cho Nước Trời.

Khi Chúa Giêsu cầu nguyện: “Như Cha đã sai con đến thế gian, thì con cũng sai họ đến thế gian”, Ngài khẳng định rằng các môn đệ không chỉ là người thụ hưởng ân sủng, nhưng là người được sai đi, được uỷ thác cho một sứ mạng cao cả. Sứ mạng đó là đem sự thật và tình yêu đến cho một thế giới đang rạn vỡ vì giả dối và ích kỷ. Điều này đặt ra cho chúng ta ngày nay một thách đố: ta có ý thức rằng đời sống đức tin không phải là một vùng an toàn hay một thế giới riêng, mà là một sự sai đi, một cuộc lên đường đầy thử thách nhưng vinh quang không?

Lời cuối cùng trong lời nguyện hôm nay là: “Vì họ, con xin thánh hiến chính mình con, để nhờ sự thật, họ cũng được thánh hiến.” Đây là cao điểm của tình yêu tự hiến. Chúa Giêsu tự nguyện thánh hiến chính mình – tức là hiến dâng trọn vẹn chính thân mình qua cuộc khổ nạn và phục sinh – để các môn đệ có thể được nên thánh trong sự thật. Sự thánh hiến của chúng ta được đặt nền tảng trên chính hiến lễ thập giá của Chúa Kitô. Chính vì thế, đời sống thánh hiến của người Kitô hữu không thể tách rời khỏi thập giá, không thể tách rời khỏi sự dấn thân tự hiến vì yêu thương, vì sứ mạng loan báo Tin Mừng.

Lời nguyện hôm nay mời gọi chúng ta không chỉ chiêm ngắm tình yêu cao cả của Chúa Giêsu, nhưng còn phải can đảm sống điều Ngài đã cầu nguyện cho ta: sống giữa thế gian nhưng không thuộc về thế gian; bị ghét bỏ nhưng không thù hận; được sai đi nhưng không cô đơn; bị thử thách nhưng luôn được gìn giữ trong danh Cha; và nhất là, được thánh hiến trong sự thật, để niềm vui của Chúa trở thành trọn vẹn trong ta. Ước gì mỗi người chúng ta, khi sống và suy niệm Lời Chúa hôm nay, cũng để cho lời cầu nguyện ấy vang vọng trong lòng mình như một ngọn lửa luôn cháy sáng – để ta biết sống xứng đáng là người thuộc về Thiên Chúa, giữa một thế giới đang chờ ánh sáng Tin Mừng cứu độ.

Lm. Anmai, CSsR

++++++++++

TỬ TẾ LÀ HÀNH TRANG VẪN CÒN KHI MỌI THỨ MẤT ĐI
– Vài lời ngày 3 tháng 6 – Lm. Anmai, CSsR

Con người, dù khoác lên mình ánh hào quang của giàu sang hay lặng lẽ bước qua những con đường bụi bặm của nghèo khó, cũng chỉ là một kiếp sống mong manh. Không ai sinh ra đã mang vương miện, cũng chẳng ai giữ được vinh quang mãi mãi. Đời là một vòng quay, nơi kẻ trên cao hôm nay có thể ngã xuống ngày mai, và người ở dưới đáy hôm nay có thể vươn lên trong khoảnh khắc bất ngờ.

Vậy nên, lẽ sống không nằm ở việc hơn thua, mà ở cách ta đối diện với chính mình và những người xung quanh.

Khi bạn buông lời xúc phạm, có thể trong phút chốc, bạn thấy mình chiến thắng. Nụ cười đắc ý ấy, cảm giác hả hê ấy, tưởng chừng là phần thưởng. Nhưng hãy dừng lại và tự hỏi: cái giá của sự tổn thương kia là gì?

Một lời nói ác ý, dù chỉ là thoáng qua, có thể khắc sâu vào lòng người một vết cắt chẳng bao giờ lành. Hôm nay bạn đứng ở vị trí kẻ mạnh, nhưng đời không có gì là vĩnh viễn. Có thể ngày mai, bạn sẽ đứng đúng nơi mà người kia từng đứng, cảm nhận đúng nỗi đau mà bạn từng gieo. Lúc ấy, bạn mới thấm thía rằng: tổn thương chẳng bao giờ đáng giá bằng lòng tử tế.

Đừng để những phút giận dữ biến bạn thành kẻ xa lạ với chính mình. Một câu nói cay nghiệt có thể là lưỡi dao, nhưng một lời nhẹ nhàng có thể là liều thuốc chữa lành cả những trái tim đang rạn vỡ.

Học cách im lặng khi cơn giận bùng lên, bởi im lặng không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh của sự tự chủ. Học cách bao dung khi bị tổn thương, bởi tha thứ không phải là thua cuộc, mà là cách bạn giải phóng chính mình khỏi gánh nặng oán hận.

Và trên hết, hãy tử tế, ngay cả khi bạn không nhận được sự tử tế đáp lại. Vì lòng tốt không cần tuyên ngôn, nó lặng lẽ gieo mầm và nở hoa trong những góc khuất của cuộc đời.

Người sống đẹp không cần nói nhiều. Họ chọn cách bước đi nhẹ nhàng, gieo những hạt giống tử tế, và để cuộc đời tự nhiên trả lại họ sự bình yên.

Trong vòng xoay bất tận của kiếp người, giàu nghèo, sang hèn rồi cũng hóa thành hư không. Chỉ có lòng tử tế là hành trang duy nhất còn lại, theo ta qua những kiếp sống, và lưu lại dấu ấn trong trái tim những người ở lại.

 

TỬ TẾ LÀ HÀNH TRANG VẪN CÒN KHI MỌI THỨ MẤT ĐI – Vài lời ngày 3 tháng 6 – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/4l-deo0gImw

 

VINH HIỂN CỦA TÌNH YÊU VÀ SỰ HIỆP NHẤT TRONG THIÊN CHÚA – SUY NIỆM LỄ THỨ BA TUẦN 7 PHỤC SINH

https://youtu.be/lcK0udpdVc8

 

10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Ba Tuần VII Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)

https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-loi-chua-thu-ba-tuan-vii-phuc-sinh-cua-lm-anmai-cssr.html

 

CÁC THÁNH TỬ ĐẠO OUGANDA: "PHÚC THAY AI BỊ BÁCH HẠI VÌ SỐNG CÔNG CHÍNH"

Chuyện bên ly cà phê sáng : VỢ CHỒNG KHÔNG HỢP LÀ BÌNH THƯỜNG – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/t10yocrz1s0

 

VỢ CHỒNG KHÔNG HỢP LÀ BÌNH THƯỜNG – Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: