Nhảy đến nội dung

Suy niệm Chủ Nhật 1 MV NA

 

 

CHÚA NHẬT I MUA VỌNG ,NGÀY 27/11/2016

Chính giờ phút anh em không ngờ,

thì Con Người sẽ đến (Mt 24,37-44)

   "Quả thế, thời ông Nô-ê thế nào, thì ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. Vì trong những ngày trước nạn hồng thuỷ, thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu. Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thuỷ ập tới cuốn đi hết thảy. Ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. Bấy giờ, hai người đàn ông đang làm ruộng, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại ; hai người đàn bà đang kéo cối xay, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại.

   "Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến. Anh em hãy biết điều này : nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu. Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến. Đó là Lời Chúa

SUY NIỆM :

   “Chính giờ phút anh em không ngờ”.Kinh nghiệm của đời người:chúng ta thường tỏ ra bối rối và lo lắng khi gặp những chuyện bất ngờ.Có những sự việc thuận lợi,nhưng cũng thật nhiều những chuyện xảy ra rủi ro mà chúng ta chẳng ai lường trước được.Thường chúng ta hay rối trí và lắm khi đã xử lý quá vội vàng đến độ bất cập.

·        Chúa dạy phải tỉnh tức,phải sẵn sàng và việc đó chẳng bao giờ là thừa và muộn cả. Khi đã có sự chuẩn bị, có tâm hồn khiêm nhường đón nhận,thì chúng ta cũng sẽ dễ vượt qua và sống phó thác hơn trước mắt Chúa.

·        Biết xa tránh những đam mê như ăn uống,tham lam,ăn chơi trác táng thậm chí đến cả những lo lắng trần tục.Vì tất cả dễ làm cho chúng ta sao nhãng và mất đi sự thức tỉnh cần thiết.Thường những cám dỗ đó dễ làm cho chúng ta gắn bó với những giá trị trần tục,mà quên đi giá trị vĩnh cửu của đời sau.

·        “Một người được đem đi, một người bị bỏ lại”.Tỷ lệ 50-50 là con số biết nói,và chúng ta không thể quá chủ quan được.Chỉ có ai biết sẵn sàng và tỉnh thức,ắt người đó sẽ dễ dàng vượt qua được thử thách.

Bước vào mùa vọng,Giáo hội mời gọi chúng ta sống tâm tình tỉnh thức và sẵn sàng chờ đợi giờ của Chúa.Kinh nghiệm của lịch sử Israel luôn là bài học sống động nhắc nhở mọi người.Chính lúc không ngờ,lụt hồng thủy đã nổi lên cuốn hết tất cả mọi người.

Sodoma,Gomora là những thành phố bị lửa diêm sinh từ trời thiêu rụi, khi mà mọi người đang mải mê ăn chơi trụy lạc.Chẳng ai thoát được sự trừng phạt khi không biết chuẩn bị sẵn sàng.

   Lời Chúa luôn nhắc nhở ta “anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến”.Niềm vui sẽ thật lớn và hạnh phúc, khi chính chúng ta biết chủ động chuẩn bị cho mình những thứ cần thiết cho cuộc sống.Ngày Chúa đến với từng người chúng ta sẽ thật vui và hạnh phúc,khi mà chính chúng ta,ngay bây giờ,đã sống và làm những gì thật tốt đẹp cho Chúa và cho anh em mình

LỜI CẦU NGUYỆN :

   Lạy Chúa,đời sống chúng con đầy tràn những chuyện bất ngờ và lo lắng. Cuộc sống con người vốn như gió thoảng mây bay,chẳng ai đoán trước được tương lai. Chúa dạy chúng con phải khôn ngoan sống phó thác,tỉnh thức và cần mẫn làm việc bổn phận mình,thì mới hòng xứng đáng trước mắt Chúa.Xin giúp chúng con luôn biết sống tin tưởng và phó thác vào tình thương bao la của Chúa,vì chỉ có Chúa mới thực sự là nơi nương ẩn an toàn cho chúng con.Amen.

Lm.Gioan B.Phan kế Sự.

BÀI ĐỌC THÊM

"Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

 

   Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi, mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...


   Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.


Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.


   Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"


   Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."


   Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.


   "Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".


   Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.


   Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.


   Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

   Con Thiên Chúa đến để đem lại cho con người chúng ta bình an và hạnh phúc.Bài hát mà các Thiên Thần vang lên bên hang đá năm xưa “Vinh danh Thiên Chúa trên trời,bình an dưới thế cho người thiện tâm”.Bài hát đó sẽ vang mãi trong cuộc đời mỗi người,khi chúng ta mừng kỷ niệm ngày Chúa đến.Nếu mỗi người chúng ta cũng hãy là món quà thật xinh,thật đẹp, thật ngọt ngào cho nhau trong cuộc sống,để ngày Chúa đến, cũng sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp cho chúng ta.

Tác giả: