Nhảy đến nội dung

Câu chuyện mục vụ: tiếng chuông và tiếng nhạc

CÂU CHUYỆN MỤC VỤ: TIẾNG CHUÔNG VÀ TIẾNG NHẠC

Tiếng chuông sáng và tiếng nhạc rộn ràng

Ở một giáo xứ nhỏ nằm giữa miền Tây sông nước, nơi những con rạch uốn lượn ôm lấy những mái nhà lợp tôn đơn sơ, tiếng chuông nhà thờ mỗi sáng sớm luôn là âm thanh quen thuộc. Tiếng chuông vang lên, ngân nga giữa không gian tĩnh lặng, như lời mời gọi cộng đoàn cùng hướng lòng về Chúa trong thánh lễ. Giáo xứ Thánh Tâm này, dù nhỏ bé, luôn rực rỡ sức sống với những hoạt động mục vụ sôi nổi, những buổi cầu nguyện sốt sắng và tình làng nghĩa xóm đậm đà.

Nhưng từ vài tháng nay, sau tiếng chuông lễ sáng, một âm thanh mới xuất hiện: tiếng nhạc được phát qua hệ thống loa phóng thanh của nhà thờ. Đó là những bài thánh ca vui tươi, những giai điệu ngợi khen Chúa, được Hội Đồng Giáo Xứ chọn lựa cẩn thận để “khơi dậy tinh thần đức tin” cho giáo dân. Cha xứ, một linh mục trẻ đầy nhiệt huyết, tin rằng tiếng nhạc sẽ mang lại niềm vui và sự hiệp nhất cho cộng đoàn. Nhiều người trẻ trong giáo xứ thích thú, họ nói rằng tiếng nhạc làm không khí thêm phần sống động, khiến buổi sáng trở nên tươi mới hơn.

Tuy nhiên, không phải ai cũng cảm thấy như vậy. Những người lớn tuổi, những gia đình có trẻ sơ sinh, và đặc biệt là những người bệnh, lại thấy tiếng nhạc ấy như một sự xáo trộn. Bà Năm, một cụ già sống ngay cạnh nhà thờ, thường xuyên mất ngủ vì bệnh tuổi già, than thở: “Tiếng chuông thì tôi quen rồi, nó nhẹ nhàng, nó thiêng liêng. Nhưng tiếng nhạc cứ ầm ầm, tôi chỉ muốn yên mà cũng chẳng được.” Chị Lan, một bà mẹ trẻ có con nhỏ, cũng chia sẻ: “Con tôi giật mình khóc mỗi sáng vì loa mở to quá. Tôi biết là nhạc thánh ca, nhưng mà mở sớm thế thì khổ cho tụi nhỏ.”

Trong số những người bị ảnh hưởng, có ông Tâm, một bệnh nhân mắc bệnh tim, sống cách nhà thờ chỉ vài căn nhà. Ông Tâm vốn là người đạo đức, luôn cố gắng tham dự thánh lễ khi sức khỏe cho phép. Nhưng từ khi tiếng nhạc vang lên mỗi sáng, ông cảm thấy mệt mỏi hơn. Tiếng loa, dù phát thánh ca, lại như “thét” vào tai ông, khiến ông khó chịu và mất ngủ triền miên. Ông từng nghĩ đến việc nói với cha xứ, nhưng ngại ngần, sợ bị hiểu lầm là không ủng hộ giáo xứ. Cuối cùng, không chịu nổi, ông viết một lá thư gửi lên Tòa Giám Mục, bày tỏ nỗi khổ tâm của mình và mong có sự thay đổi.

Lá thư và sự hiểu lầm

Lá thư của ông Tâm đến Tòa Giám Mục như một viên đá nhỏ làm xao động mặt hồ yên ả của giáo xứ. Tòa Giám Mục, sau khi nhận thư, đã gửi một công văn nhẹ nhàng đến cha xứ, đề nghị giáo xứ xem xét việc sử dụng loa phóng thanh, đặc biệt là vào sáng sớm, để tránh ảnh hưởng đến những người cần sự tĩnh lặng. Cha xứ, dù bất ngờ, đã nhanh chóng ra thông báo ngừng phát nhạc sau tiếng chuông sáng.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Với lòng nhiệt thành muốn bảo vệ “truyền thống” của giáo xứ, một vài thành viên trong Hội Đồng Giáo Xứ quyết định tìm hiểu xem ai là người đã gửi thư. Họ cho rằng việc gửi thư lên Tòa Giám Mục mà không qua cha xứ là một hành động thiếu tôn trọng, thậm chí là gây chia rẽ cộng đoàn. Qua những lời xì xào, họ biết được ông Tâm chính là người viết thư.

Một buổi tối, Hội Đồng Giáo Xứ mời ông Tâm đến nhà thờ để “trao đổi”. Trong không khí căng thẳng, cha xứ và một số thành viên Hội Đồng yêu cầu ông Tâm giải thích lý do viết thư và đề nghị ông công khai xin lỗi vì đã “làm tổn thương danh dự giáo xứ”. Ông Tâm, vốn là người hiền lành, cảm thấy xấu hổ và tổn thương. Ông cố giải thích rằng mình không có ý xấu, chỉ mong có sự yên tĩnh để nghỉ ngơi, nhưng lời nói của ông dường như không được lắng nghe. Cuối cùng, dưới áp lực, ông đành xin lỗi, dù trong lòng nặng trĩu nỗi buồn.

Tin tức về sự việc nhanh chóng lan ra khắp giáo xứ. Một số người đồng cảm với ông Tâm, cho rằng giáo xứ đã quá cứng nhắc. Nhưng cũng có người ủng hộ cha xứ, cho rằng ông Tâm đã hành xử thiếu tế nhị, đáng lẽ nên gặp trực tiếp cha xứ thay vì gửi thư lên Tòa Giám Mục. Giáo xứ Thánh Tâm, vốn luôn tự hào về sự hiệp nhất, giờ đây bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xào, những ánh mắt e dè giữa các giáo dân.

Bài học bác ái

Sự việc tưởng chừng đã khép lại, nhưng lòng cha xứ không yên. Một buổi tối, khi ngồi cầu nguyện trước Thánh Thể, cha nhớ lại lời Chúa Giêsu: “Ta đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ” (Mt 20,28). Cha tự hỏi: “Mình đã thực sự phục vụ giáo dân, hay chỉ đang làm những gì mình cho là tốt?” Cha nghĩ đến ông Tâm, đến những người già, những em bé, và những người bệnh trong giáo xứ. Liệu tiếng nhạc, dù là thánh ca, có thực sự mang lại niềm vui cho tất cả?

Cha quyết định tổ chức một buổi họp mở với toàn thể giáo dân. Trong buổi họp, cha chân thành chia sẻ: “Tôi đã nghĩ tiếng nhạc sẽ làm giáo xứ thêm sống động, nhưng tôi quên mất rằng mỗi người có một hoàn cảnh, một nhu cầu khác nhau. Tôi xin lỗi vì đã không lắng nghe đủ, không cân nhắc đến những người cần sự yên tĩnh.” Cha cũng mời ông Tâm lên chia sẻ. Dù ngại ngùng, ông Tâm đã nói: “Tôi không có ý chống đối giáo xứ. Tôi chỉ mong có chút yên tĩnh để nghỉ ngơi. Tôi cũng xin lỗi nếu cách làm của tôi khiến mọi người hiểu lầm.”

Buổi họp trở thành cơ hội để giáo dân lắng nghe nhau. Bà Năm kể về những đêm mất ngủ. Chị Lan chia sẻ về những sáng con nhỏ khóc vì giật mình. Một số bạn trẻ, vốn yêu thích tiếng nhạc, cũng bày tỏ rằng họ không biết nó đã ảnh hưởng đến người khác như thế nào. Qua những lời chia sẻ, giáo xứ nhận ra rằng, dù không có luật nào cấm mở nhạc, nhưng điều quan trọng hơn cả là tinh thần bác ái: làm mọi sự vì lợi ích của tha nhân.

Cha xứ quyết định: từ nay, giáo xứ sẽ không mở nhạc qua loa phóng thanh vào sáng sớm. Thay vào đó, cha khuyến khích các gia đình tự mở thánh ca trong nhà nếu muốn, và giáo xứ sẽ tổ chức những buổi hát thánh ca chung vào các dịp lễ lớn, nơi mọi người có thể cùng tham gia. Cha cũng lập ra một “hòm thư góp ý” để giáo dân có thể gửi những ý kiến, tâm tư một cách kín đáo, tránh những hiểu lầm không đáng có.

Suy tư và lựa chọn

Câu chuyện của giáo xứ Thánh Tâm không chỉ là câu chuyện về tiếng chuông và tiếng nhạc, mà còn là bài học về sự thấu hiểu, lắng nghe và bác ái. Trong một cộng đoàn, mỗi người đều có những nhu cầu, những hoàn cảnh riêng. Điều gì tốt cho người này có thể không phù hợp với người kia. Vì thế, trước khi hành động, cần dừng lại và tự hỏi: “Điều này có mang lại lợi ích cho tất cả, hay chỉ thỏa mãn mong muốn của một vài người?”

Tiếng nhạc, dù là thánh ca, cũng có thể trở thành gánh nặng nếu không được sử dụng đúng lúc, đúng chỗ. Tương tự, những việc làm tưởng chừng tốt đẹp trong giáo xứ – như tổ chức sự kiện, mở loa phóng thanh, hãy thực hiện các sáng kiến mới – đều cần được cân nhắc với tinh thần bác ái. Lời Chúa nhắc nhở: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13,34). Tình yêu ấy không chỉ là cảm xúc, mà là hành động cụ thể: lắng nghe, tôn trọng, và đặt lợi ích của tha nhân lên trên ý muốn cá nhân.

Câu chuyện cũng mời gọi mỗi người suy nghĩ về cách giải quyết mâu thuẫn. Ông Tâm có lẽ đã thiếu tế nhị khi gửi thư thẳng lên Tòa Giám Mục, nhưng phản ứng cứng rắn của cha xứ và Hội Đồng Giáo Xứ cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất. Nếu cả hai bên đều chọn cách đối thoại nhẹ nhàng từ đầu, có lẽ câu chuyện đã có một kết thúc khác, không để lại những vết thương trong lòng giáo dân.

Hãy thử tưởng tượng: nếu bạn là người bệnh, là người già, hay là một bà mẹ có con nhỏ, bạn sẽ cảm thấy thế nào khi tiếng loa vang lên mỗi sáng? Liệu bạn có mong một chút yên tĩnh để nghỉ ngơi, để cầu nguyện trong thinh lặng? Và nếu bạn là người yêu thích tiếng nhạc, liệu bạn có sẵn sàng từ bỏ sở thích của mình để nghĩ cho người khác?

Câu chuyện của giáo xứ Thánh Tâm là lời nhắc nhở rằng, trong đời sống đức tin, không có gì quan trọng hơn tình yêu thương. Mọi hành động, dù nhỏ bé, đều cần được đặt trên nền tảng bác ái. Chỉ khi ấy, tiếng chuông nhà thờ mới thực sự trở thành lời mời gọi hiệp nhất, và cộng đoàn mới trở thành một gia đình đích thực, nơi mọi người được yêu thương và tôn trọng.

Lm. Anmai, CSsR

Tác giả: