04 Bài 04
MẸ MARIA
VÀ CUỘC THƯƠNG KHÓ CỦA CHÚA
Sau bữa ăn Vượt Qua, Chúa Giêsu rời phòng Tiệc Ly. Ngài vừa đi vừa tâm sự với các tông đồ nhiều điều. Tới vườn Cây Dầu (Ghetsêmani), Ngài để các tông đồ khác ở ngoài, chỉ đem theo ba môn đệ thân tín nhất vào vườn.
1. Chúa Giêsu cầu nguyện trong vườn Ghetsêmani
Đến nơi, Ngài bảo các ông: “Anh em hãy cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ.”
Rồi Ngài đi xa các ông một quãng, chừng bằng ném một hòn đá, và quỳ gối cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này xa con. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, hãy cứ theo ý Cha.” Lúc ấy có thiên sứ tự trời hiện đến tăng sức cho Ngài. Ngài lâm cơn xao xuyến bồi hồi, nên càng khẩn thiết cầu xin. Mồ hôi Ngài như những giọt máu rơi xuống đất. (Luca 22,40-44)
Chúa Giêsu kinh khiếp rụng rời. Ngài nghĩ đến cuộc khổ nạn sắp diễn ra: những lăng nhục, những trận mưa roi, vòng gai, cơn khát, thập giá, bị đóng đinh, và cái chết … Nhất là Ngài biết trước sẽ rất nhiều người từ chối ơn cứu rỗi, mải mê chạy theo tội lỗi… Ngài quá sầu muộn, quá kinh hoàng, quá run rẩy, sợ hãi đến nỗi máu từ các chân lông trào ra như mồ hôi.
Cầu nguyện xong, Ngài đứng lên, đến chỗ các môn đệ, thấy các ông đang ngủ vì buồn phiền, Ngài liền nói với các ông: “Sao anh em lại ngủ? Dậy mà cầu nguyện, kẻo sa chước cám dỗ.”
Ngài còn đang nói, thì một đám đông xuất hiện, dẫn đầu là Giuđa, một người trong Nhóm Mười Hai. Hắn lại gần Đức Giêsu để hôn Ngài. Đức Giêsu bảo hắn: “Giuđa ơi, anh dùng cái hôn mà nộp Con Người sao?” Thấy việc sắp xảy ra, những kẻ đứng chung quanh Ngài liền hỏi: “Lạy Chúa, chúng con tuốt gươm chém được không?” Thế rồi một người trong nhóm chém tên đầy tớ của thượng tế, làm nó đứt tai bên phải. Đức Giêsu lên tiếng: “Thôi, ngừng lại.” Rồi Ngài sờ vào tai tên đầy tớ và chữa lành.
Sau đó Đức Giêsu nói với các thượng tế, lãnh binh Đền Thờ và kỳ mục đến bắt Ngài: “Tôi là một tên cướp sao mà các ông đem gươm giáo gậy gộc đến? Ngày ngày, tôi ở giữa các ông trong Đền Thờ, mà các ông không tra tay bắt. Nhưng đây là giờ của các ông, là thời của quyền lực tối tăm.” (Lc 22,45-53)
Ngài để cho họ bắt và dẫn về dinh vị thượng tế Do Thái giáo.
2. Chúa Giêsu chịu đánh đòn
Khi trời sáng, đoàn kỳ mục trong dân, các thượng tế và kinh sư nhóm họp. Họ điệu Ngài ra trước Thượng Hội Đồng. Họ dàn cảnh chất vấn và kết án Ngài đã phạm thượng chống lại Thiên Chúa. Rồi họ điệu Ngài đến dinh vị tổng trấn người Rôma. Mẹ Maria lúc ấy đang có mặt tại Giêrusalem. Các môn đệ đã báo tin cho Mẹ và Mẹ đã tất tưởi chạy đến nơi Con mình đang thụ nạn.
Tổng trấn Philatô hỏi: “Các người tố cáo ông này về tội gì?” Họ đáp: “Nếu ông ta không làm điều ác, chúng tôi đã chẳng đem nộp cho quan.” Ông Philatô bảo họ: “Các người cứ đem ông ta đi mà xét xử theo luật của các người.” Người Do Thái đáp: “Chúng tôi không có quyền xử tử ai cả.” Thế là nghiệm đúng lời Đức Giêsu đã báo trước Ngài sẽ phải chết cách nào.
Ông Philatô trở vào dinh, cho gọi Đức Giêsu và nói với Ngài: “Ông có phải là vua dân Do Thái không?” Đức Giêsu đáp: “Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?” Ông Philatô trả lời: “Tôi là người Do Thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm gì?” Đức Giêsu trả lời: “Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu không để tôi bị nộp cho người Do Thái. Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn này.” Ông Philatô liền hỏi: “Vậy ông là vua sao?” Đức Giêsu đáp: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian là để làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.” Ông Philatô nói với Ngài: “Sự thật là gì?”
Nói thế rồi, ông lại ra gặp người Do Thái và bảo họ: “Ta không tìm thấy lý do nào để kết tội ông ấy. Theo tục lệ của các người, vào dịp lễ Vượt Qua, ta thường tha một người nào đó cho các người. Vậy các người có muốn ta tha vua dân Do Thái cho các người không?” Họ lại la lên rằng: “Đừng tha nó, nhưng xin tha Baraba!” Mà Baraba là một tên cướp.
Bấy giờ ông Philatô truyền đem Đức Giêsu đi đánh đòn. (Ga 18,29-19,1)
Đám lính trói Chúa Giêsu vào cột đá, lột áo Ngài ra và dùng những dụng cụ tra tấn mà quất vào thân thể Ngài. Thịt da Ngài rách nát, máu chảy dầm dề. Ngài đau đớn cùng cực, quằn quại hứng chịu hành động dã man ấy mà không kêu la một tiếng nào.
3. Chúa Giêsu bị lăng nhục
Đánh đòn xong, quân lính quây quanh Chúa Giêsu, bày trò chế giễu.
Bọn lính kết một vòng gai làm vương miện, đặt lên đầu Ngài, và khoác cho Ngài một áo choàng đỏ. Họ đến gần và nói: “Kính chào Vua dân Do Thái!”, rồi vả vào mặt Ngài. (Ga 19,2-3)
Chúa Giêsu vẫn cam chịu tất cả, không nói một lời nào. Cách chỗ Chúa bị hạ nhục không xa, Mẹ Maria lặng chìm trong đau khổ. Gai đâm vào đầu Chúa, còn nơi Mẹ, như lời cụ Simêon báo trước, mũi gươm đang đâm thấu cõi lòng.
Ông Philatô muốn thả Đức Giêsu,... Nhưng trước áp lực quá mạnh của người Do Thái. Ông quyết định chấp thuận điều họ yêu cầu. Ông phóng thích người tù họ xin tha, tức là tên bị tống ngục vì tội bạo động và giết người. Còn Đức Giêsu thì ông trao nộp theo ý họ muốn. (x. Gioan 19,20-25)
4. Chúa Giêsu vác thập giá
Vậy họ điệu Đức Giêsu đi. Chính Ngài vác lấy thập giá đi ra, đến nơi gọi là Cái Sọ, tiếng Hípri là Gôngôtha; tại đó, họ đóng đinh Ngài vào thập giá, đồng thời cũng đóng đinh hai người khác nữa, mỗi người một bên, còn Đức Giêsu thì ở giữa. Ông Philatô cho viết một tấm bảng và treo trên thập giá; bảng đó có ghi: “Giêsu Nazarét, Vua dân Do Thái.” Trong dân Do Thái, có nhiều người đọc được bảng đó, vì nơi Đức Giêsu bị đóng đinh là một địa điểm ở gần thành. Tấm bảng này viết bằng ba thứ tiếng: Do Thái, La Tinh và Hy Lạp. Các thượng tế của người Do Thái nói với ông Philatô: “Xin ngài đừng viết: 'Vua dân Do Thái', nhưng viết: 'Tên này đã nói: Ta là Vua dân Do Thái'.” Ông Philatô trả lời: “Ta viết sao, cứ để vậy!” (Gioan 19,16-22)
Khi điệu Đức Giêsu đi, họ bắt một người từ miền quê lên, tên là Simôn, gốc Kyrênê, đặt thập giá lên vai cho ông vác theo sau Đức Giêsu. Dân chúng đi theo Ngài đông lắm, trong số đó có nhiều phụ nữ vừa đấm ngực vừa than khóc Ngài. Đức Giêsu quay lại phía các bà mà nói: “Hỡi chị em thành Giêrusalem, đừng khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho phận mình và cho con cháu. Này sẽ tới những ngày người ta phải nói: “Phúc thay đàn bà hiếm hoi, người không sinh không đẻ, kẻ không cho bú mớm!” Bấy giờ người ta chỉ còn mong bị núi chôn vùi, đồi che lấp! Vì cây xanh tươi mà người ta còn đối xử như thế, thì cây khô héo sẽ ra sao?” Có hai tên gian phi cũng bị điệu đi hành quyết cùng với Ngài. (Luca 23,26-32)
Đường đi đến pháp trường đầy sỏi đá dốc dác. Mẹ Maria bước sau Con mình một đoạn. Mỗi lần Con gục ngã, Mẹ cũng gần như muốn ngất đi.
Đôi mắt Mẹ đẫm lệ. Chúa Giêsu được an ủi rất nhiều khi nhìn thấy ánh mắt Mẹ. Ngài bước tiếp con đường đau khổ, hoàn tất công cuộc cứu độ nhân loại.
5. Chúa Giêsu chịu chết trên thập giá
Khi đến nơi pháp trường là trên đồi Canvê (nghĩa là Cái Sọ), đã giữa trưa ngày Thứ Sáu, quân lính lột áo Chúa Giêsu ra, bắt nằm ngửa trên cây thập giá mà đóng đinh. Chúng đóng hai tay, hai chân Ngài dính vào thập giá rồi dựng đứng lên phơi giữa trời nắng gắt. Chúa Giêsu đau đớn cùng cực, máu từ các huyết mạch trên tay chân chảy ra ròng ròng. Đức Maria, mẹ Ngài, đứng bên cạnh, cùng với người môn đệ trẻ tên là Gioan và một vài phụ nữ đạo đức.
Đứng gần thập giá Đức Giêsu, có thân mẫu Ngài, chị của thân mẫu, bà Maria vợ ông Cơ-lô-pát, cùng với bà Maria Mácđala. Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giêsu nói với thân mẫu rằng: “Thưa Bà, đây là con Bà.” Rồi Ngài nói với môn đệ: “Đây là mẹ anh.” Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình.
Sau đó, Đức Giêsu biết là mọi sự đã hoàn tất. Để nghiệm đúng lời Kinh Thánh, Ngài nói: “Khát quá!” Ở đó, có một bình đầy giấm. Người ta lấy miếng bọt biển có thấm đầy giấm, buộc vào một nhành hương thảo, rồi đưa lên miệng Ngài. Nhắp xong, Đức Giêsu nói: “Thế là đã hoàn tất!” Rồi Ngài gục đầu xuống và trao Thần Khí.
Hôm đó là ngày áp lễ, người Do Thái không muốn để xác chết trên thập giá trong ngày sa-bát, mà ngày sa-bát đó lại là ngày lễ lớn. Vì thế họ xin ông Philatô cho đánh giập ống chân các người bị đóng đinh và lấy xác xuống. Quân lính đến, đánh giập ống chân người thứ nhất và người thứ hai cùng bị đóng đinh với Đức Giêsu. Khi đến gần Đức Giêsu và thấy Ngài đã chết, họ không đánh giập ống chân Ngài. Nhưng một người lính lấy giáo đâm vào cạnh sườn Ngài. Tức thì, máu cùng nước chảy ra. Người xem thấy việc này đã làm chứng, và lời chứng của người ấy xác thực; và người ấy biết mình nói sự thật để cho cả anh em nữa cũng tin. Các việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: Không một khúc xương nào của Ngài sẽ bị đánh giập. Lại có lời Kinh Thánh khác: Họ sẽ nhìn lên Đấng họ đã đâm thâu. (Gioan 19,25-37)
Thế là Chúa Giêsu đã chết thật. Đang khi hầu hết các tông đồ chạy trốn thì có hai người trước đây chỉ gặp Chúa cách kín đáo đã xuất hiện. Đó là hai ông Giôxép và Nicôđêmô. Họ xin phép Philatô, rồi lãnh thi hài Chúa Giêsu, và tẩm thuốc thơm theo tục lệ chôn cất của người Do Thái. Nơi Chúa Giêsu bị đóng đinh có một thửa vườn, và trong vườn, có một ngôi mộ còn mới, chưa chôn cất ai. Vì hôm ấy là ngày áp lễ của người Do Thái, mà ngôi mộ lại gần bên, nên các ông mai táng Ngài ở đó.
Năm sự kiện quan trọng trên đây được gọi là Năm sự Thương hay là năm mầu nhiệm Mùa Thương.
Theo gương Đức Mẹ trong giai đoạn này, ta quyết sống mến Chúa yêu người như Chúa Giêsu. Cụ thể là:
- Sẵn lòng tha thứ, vui chịu hiểu lầm và bị khinh chê từ trong những điều nhỏ
- Xóa mình vì phúc lợi tự nhiên và ơn cứu rỗi của người khác
- Nghĩ tốt, nói tốt cho người khác và thật lòng muốn điều tốt cho họ
- Chế ngự giác quan để hướng trọn hồn xác về Thiên Chúa
- Sẵn lòng bỏ ý riêng để theo ý Chúa Cha.