Nhảy đến nội dung

Suy niệm thứ Bảy 3 MC và Chúa Nhật 4C MC

Thứ bẩy tuần 3 mùa chay

Suy niệm chủ đề : “Một tâm hồn tan nát còn quý hơn lời cầu nguyện hoàn hảo”

Các bài đọc hôm nay đặt chúng ta trước một cám dỗ rất phổ quát, đôi khi tinh vi và khó nhận ra: cám dỗ nghĩ rằng những hành vi tôn giáo bên ngoài, những việc lành hay địa vị của mình đủ để làm đẹp lòng Thiên Chúa. Nhưng qua ngôn sứ Hôsê và Tin Mừng, Thiên Chúa muốn phá vỡ ảo tưởng ấy.

I. Tiếng kêu của ngôn sứ Hôsê: Thiên Chúa muốn tấm lòng, không phải hình thức

Trong sách Hôsê, Thiên Chúa nói với tâm tình gần như bị tổn thương:

“Ta muốn tình yêu, chứ không cần hy lễ; thích các người nhận biết Thiên Chúa hơn là của lễ toàn thiêu.”

Nói cách khác, Thiên Chúa không bị cuốn hút bởi những nghi thức bên ngoài. Ngài không tìm kiếm những nghi lễ hoàn hảo, hay lời kinh máy móc, mà Ngài khao khát một mối tương quan sống động, một tình yêu chân thành, lòng trung tín từ đáy lòng.

Về mặt tâm lý, điều này dễ hiểu: chúng ta có thể làm những hành động tốt nhưng tâm hồn lại đóng kín, lạnh lẽo, tự cao. Thiên Chúa thì thấu suốt tận đáy lòng con người.

Ngôn sứ Hôsê mời gọi chúng ta hoán cải đích thực: hoán cải bắt đầu từ một tâm hồn khiêm nhường, tan vỡ, dám nhận ra tội lỗi và yếu đuối của mình.

II. Người Pharisêu và người thu thuế: tấm gương soi lại cách chúng ta cầu nguyện

Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu kể dụ ngôn quen thuộc nhưng luôn mang tính cảnh tỉnh: dụ ngôn người Pharisêu và người thu thuế.

Người Pharisêu là hình ảnh của một sự tự mãn thiêng liêng. Ông cầu nguyện không để gặp Chúa, mà để ca ngợi chính mình:

“Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa vì con không như bao kẻ khác…”

Cái nhìn của ông chỉ hướng vào chính mình, so đo, xét đoán người khác. Nhưng thật ra, ông cô độc trong đời sống thiêng liêng, xa cách Thiên Chúa.

Ngược lại, người thu thuế không bám víu vào thành tích hay công trạng nào. Anh chỉ đơn sơ thốt lên:

“Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.”

Và chính anh được nên công chính. Vì anh hiểu rằng, ơn cứu độ không phải là kết quả của công trạng, mà là hồng ân nhưng không của Thiên Chúa, ban cho ai biết mở lòng đón nhận với sự khiêm nhường.

III. Bài học tâm lý và thiêng liêng: nguy cơ của “cái tôi giả tạo” trong đời sống đạo

Về mặt thiêng liêng, dụ ngôn là tấm gương soi lại chính chúng ta. Nhưng xét về tâm lý, nó còn cảnh báo một nguy cơ: nguy cơ xây dựng “cái tôi giả tạo” trong đời sống đạo.

Người Pharisêu là ví dụ cho “cái tôi giả tạo”: một cái tôi được gò ép theo khuôn mẫu, che giấu yếu đuối, để tìm sự an toàn và danh giá. Nhưng điều đó làm ta xa rời nội tâm, xa Thiên Chúa và tha nhân.

Còn người thu thuế dám để lộ sự thật về mình. Chính sự yếu đuối ấy lại giúp anh được tự do và mở ra với ân sủng.

Dụ ngôn đặt câu hỏi cho mỗi người:

Tôi có đang dùng đời sống đạo để che giấu những tổn thương, thất bại, những vết thương lòng không? Hay tôi dám đến với Chúa với tất cả sự thật trần trụi, yếu đuối, cần được xót thương?

IV. Để Thiên Chúa yêu thương cả sự nghèo nàn của mình

Anh chị em thân mến, Mùa Chay là thời gian thuận tiện để xét lại lòng mình, không phải để gom góp công trạng, mà để trở về với điều cốt lõi.

Thiên Chúa không đòi hỏi sự hoàn hảo bề ngoài. Ngài nhìn đến tâm hồn khiêm nhường, ý thức sự nghèo nàn của mình và mở ra để đón nhận lòng thương xót.

Hôm nay, liệu ta có dám cầu nguyện như người thu thuế?

Liệu ta có dám mang đến cho Chúa không chỉ thành công, nhưng cả thất bại, yếu đuối, những vết thương chưa lành?

Vì, cuối cùng, Tin Mừng muốn nói với ta điều này:

Chính những gì ta muốn che giấu, Thiên Chúa lại muốn ôm lấy bằng tình yêu vô điều kiện.

Kết

Vậy hôm nay, xin mỗi người chúng ta hãy can đảm buông bỏ chiếc mặt nạ “người tín hữu hoàn hảo”.

Hãy để tâm hồn mình trần trụi, tan nát, nghèo nàn mà đến trước Thiên Chúa.

Vì Ngài không đòi hy lễ, nhưng muốn một tấm lòng chân thành.

+++++++++++++++

CN 4 mùa chay năm C

Suy niệm :“BƯỚC VỀ NHÀ – HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH”

Chúa Nhật hôm nay, Giáo hội cử hành Chúa Nhật Laetare – nghĩa là “Hãy vui lên”. Giữa mùa chay, mùa của ăn năn và sám hối, phụng vụ lại mời gọi ta vui mừng. Phải chăng có điều gì nghịch lý? Không hề. Bởi vì niềm vui lớn nhất không đến từ sự đầy đủ vật chất, mà từ sự trở về, sự tha thứ và sự hòa giải. Niềm vui sâu xa nhất là khi con người tìm lại được chính mình trong tình yêu của Thiên Chúa.

1. “Anh ta hồi tâm”: Một hành động chữa lành nội tâm

Trong Tin Mừng hôm nay, chi tiết quan trọng nhất không phải là việc người con hoang đàng bỏ nhà ra đi, hay hoang phí tài sản. Chính khoảnh khắc anh ta “hồi tâm” (Lc 15,17) – tức là trở về với chính mình – mới là bước ngoặt quyết định. Đó là lúc tâm hồn anh tỉnh thức, nhìn thẳng vào thực tại: “Mình đang đói. Mình đã đánh mất tất cả. Nhưng nơi cha, vẫn còn chỗ cho mình.”

Về mặt tâm lý học, đó là khoảnh khắc con người nhận ra tình trạng thật của mình – không còn che giấu, không còn đổ lỗi, không còn tự biện hộ. Nó đòi hỏi lòng can đảm để đối diện với sự thật nội tâm: rằng ta đã sai, rằng ta yếu đuối, rằng ta cần một bàn tay nâng đỡ.

Về mặt thiêng liêng, đó là ơn soi sáng của Chúa Thánh Thần, đánh động lương tâm, thức tỉnh linh hồn. Chính ơn Chúa khơi lên nơi ta khát vọng trở về – không phải vì xấu hổ, mà vì nhớ đến tình yêu đã đánh mất.

2. Hình ảnh người Cha: Lòng thương xót vượt qua mọi lý trí

Khi người con trở về, điều đáng ngạc nhiên là người cha chạy ra đón anh, ôm lấy anh, mặc cho anh còn dơ bẩn, chưa kịp nói lời sám hối trọn vẹn. Người cha không hỏi quá khứ, không tính công-trạng, chỉ yêu thương, tha thứ và phục hồi phẩm giá.

Về mặt tâm lý, ánh mắt ấy chữa lành cảm giác tội lỗi và xấu hổ mà người con mang theo. Bao nhiêu người trong chúng ta cũng sống trong mặc cảm, trong sự tự kết án, không dám nhìn lại mình vì sợ hãi… Nhưng ánh mắt của Thiên Chúa không kết án – Ngài nhìn ta bằng lòng nhân hậu vô biên, giúp ta tha thứ cho chính mình.

Về mặt thiêng liêng, người Cha là hình ảnh Thiên Chúa không bao giờ mỏi mòn chờ đợi, luôn chủ động đi bước trước để tìm kiếm con cái thất lạc. Trong lòng Chúa, không ai bị loại trừ, dù người ấy đã lầm lỡ bao nhiêu lần.

3. Người con cả: Cái tôi đạo đức nhưng lạnh lùng

Dụ ngôn còn một nhân vật ít được chú ý: người con cả. Anh ta sống cạnh cha, làm việc chăm chỉ, không bỏ nhà ra đi – nhưng lòng lại chất đầy oán giận và sự công chính tự mãn.

Anh không thể vui mừng khi thấy em mình được tha thứ. Anh sống trong luật lệ nhưng không có tình yêu, trong bổn phận nhưng thiếu lòng thương xót.

Về mặt tâm lý, anh là hình ảnh của người sống theo nguyên tắc, nhưng thiếu sự chữa lành nội tâm. Anh cảm thấy bị bỏ rơi, không được công nhận. Sự oán trách của anh là tiếng kêu của một trái tim cô đơn trong sự hoàn hảo bề ngoài.

Về mặt thiêng liêng, anh phản ánh người tín hữu giữ đạo nhưng không sống đạo, làm việc bổn phận mà thiếu lòng cảm thông với anh em. Đây là lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta: ở gần Chúa không bảo đảm rằng ta có trái tim giống Chúa.

4. Hành trình chữa lành: từ bên trong ra bên ngoài

Anh chị em thân mến, dụ ngôn hôm nay không chỉ là một câu chuyện đạo đức, mà là một lộ trình chữa lành nội tâm và tâm linh:

• Bắt đầu từ sự sụp đổ – để ta thôi ảo tưởng về mình.

• Tiếp theo là sự hồi tâm – nhận ra tình trạng thật và khao khát trở về.

• Rồi đến sự đón nhận lòng thương xót – để trái tim được chữa lành.

• Và cuối cùng là bước vào niềm vui – niềm vui không đến từ công trạng, nhưng từ tình yêu nhưng không của Thiên Chúa.

5. Gợi ý sống trong tuần

• Hãy hồi tâm mỗi ngày: dành thời gian thinh lặng để lắng nghe trái tim mình – mình đang sống ra sao, thiếu thốn điều gì, có còn cảm nhận tình yêu Chúa không?

• Hãy để Chúa nhìn bạn bằng ánh mắt thương xót: nếu có vết thương, hãy để Chúa chạm vào; nếu có lỗi lầm, hãy để Ngài tha thứ.

• Hãy tập vui với niềm vui của người khác: đừng như người con cả – hãy học cách mở lòng để đón nhận và mừng cho sự hoán cải của tha nhân.

Kết luận

Chúa Nhật hôm nay mời gọi chúng ta hãy vui lên, vì Thiên Chúa không mệt mỏi yêu thương, không bao giờ tuyệt vọng về ta, và không đợi ta hoàn hảo để đón nhận ta.

Xin cho mỗi chúng ta biết can đảm trở về – trở về với chính mình, trở về với Thiên Chúa, và trở về với nhau – để trái tim được chữa lành, và niềm vui phục sinh được nảy nở ngay giữa mùa Chay.

Amen.