Tháng 11 2026
THÁNG 11: NIỀM HY VỌNG CHO CÁC LINH HỒN
07/11/2026 | Chủ đề: Mẹ cứu giúp các linh hồn - Ánh sáng nơi luyện hình
- Ý lực: Hiệp thông cầu nguyện cho các tín hữu đã qua đời.
- Tin Mừng: Ga 6, 37-40 (Ý của Cha là không để mất người nào).
MẸ CỨU GIÚP CÁC LINH HỒN - ÁNH SÁNG NƠI LUYỆN HÌNH
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, trong bầu khí trầm lắng và linh thiêng của những ngày tháng Mười Một – tháng dành riêng để tưởng nhớ và cầu nguyện cho các tín hữu đã qua đời, chúng ta quy tụ về đây bên bàn tiệc Thánh Thể để hiệp dâng hy tế tạ ơn và cầu xin lòng thương xót Chúa. Phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta hướng cái nhìn đức tin về mầu nhiệm Sự Chết và sự Sống lại, nhưng qua một lăng kính đầy hy vọng và an ủi: đó là sự bảo trợ của Đức Trinh Nữ Maria – Mẹ Hằng Cứu Giúp.
Giữa bóng tối của sự chia ly và đau khổ nơi chốn Luyện hình, Mẹ Maria hiện diện như một vầng sáng dịu hiền, như Sao Mai dẫn lối. Mẹ là Đấng hiệp thông sâu sắc nhất với ý muốn của Thiên Chúa Cha: là không để mất một người nào mà Chúa Cha đã trao phó. Trong Thánh lễ này, chúng ta hãy đặc biệt phó dâng linh hồn những người thân yêu, ông bà, cha mẹ, và cả những linh hồn mồ côi không ai cầu nguyện, vào vòng tay từ mẫu của Mẹ. Xin Mẹ, với tước hiệu Mẹ Cứu Giúp, chuyển cầu cùng Chúa Giêsu, Con Mẹ, để Ánh sáng ngàn thu sớm chiếu soi trên các ngài, đưa các ngài về hưởng nhan thánh Chúa muôn đời.
Trong tâm tình tin cậy và phó thác đó, giờ đây chúng ta hãy thành tâm sám hối, xin Chúa thanh tẩy tâm hồn để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 6, 37-40)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: "Tất cả những người Chúa Cha ban cho Ta đều sẽ đến với Ta, và ai đến với Ta, sẽ không bị Ta loại ra ngoài, vì Ta từ trời xuống không phải để làm theo ý Ta, nhưng để làm theo ý Ðấng đã sai Ta. Vậy ý của Chúa Cha, Ðấng đã sai Ta, là hễ sự gì Người đã ban cho Ta, Ta chẳng để mất, nhưng ngày sau hết, Ta sẽ làm cho nó sống lại. Quả thật, ý của Cha Ta là hễ ai thấy Chúa Con và tin vào Người thì có sự sống đời đời, và Ta, Ta sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết".
BÀI GIẢNG
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Trong dòng chảy bất tận của thời gian, tháng Mười Một trở về như một nốt trầm xao xuyến trong bản nhạc cuộc đời của người Kitô hữu. Khi những cơn gió lạnh đầu đông bắt đầu len lỏi qua từng ngõ ngách, khi những chiếc lá vàng rơi rụng về cội, lòng người cũng chùng xuống với những nỗi niềm nhớ thương dành cho những người đã khuất. Chúng ta nhớ về ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con cái, những người thân yêu đã từng chia sẻ ngọt bùi, đã từng hiện diện bằng xương bằng thịt bên cạnh chúng ta, nhưng nay chỉ còn là những tấm hình trên bàn thờ, là những nấm mồ nằm im lìm nơi đất lạnh. Sự chết, với vẻ ngoài lạnh lùng và dứt khoát của nó, luôn đặt ra cho con người những câu hỏi nhức nhối về ý nghĩa của sự hiện hữu, về đích đến cuối cùng của kiếp nhân sinh. Nhưng chính trong khung cảnh trầm buồn ấy, Lời Chúa hôm nay vang lên như một lời cam kết vĩ đại, một bản tuyên ngôn của tình yêu Thiên Chúa, xua tan đi bóng tối của tuyệt vọng và sợ hãi. Chúa Giêsu khẳng định một chân lý nền tảng, một chân lý có sức mạnh neo giữ tâm hồn chúng ta giữa biển đời giông tố: "Ý của Cha Ta là hễ sự gì Người đã ban cho Ta, Ta chẳng để mất, nhưng ngày sau hết, Ta sẽ làm cho nó sống lại".
Lời khẳng định ấy không chỉ là một lời hứa hẹn xa xôi, mà là một bảo chứng hiện thực. Chúa Giêsu Kitô, Đấng từ trời xuống, không mang theo một chương trình nghị sự nào khác ngoài việc thực thi ý muốn cứu độ của Chúa Cha. Và ý muốn ấy là gì? Là "không để mất một ai". Đây là một mặc khải chấn động về trái tim của Thiên Chúa. Ngài không phải là một vị thẩm phán lạnh lùng chỉ chực chờ con người sa ngã để trừng phạt, mà là một người Cha nhân hậu, đau đáu nỗi lòng muốn quy tụ con cái về bên mình. Ngài quý trọng từng linh hồn, từng con người nhỏ bé, như người mục tử quý trọng từng con chiên trong đàn, sẵn sàng bỏ chín mươi chín con để đi tìm con chiên lạc. Sự "không để mất" mà Chúa Giêsu nói đến bao hàm một sự gìn giữ, bảo vệ và cứu chuộc toàn diện, vượt qua cả ranh giới của cái chết. Chính vì thế, cái chết đối với người tín hữu không phải là dấu chấm hết, không phải là sự hủy diệt, mà là một cuộc vượt qua, một bước chuyển tiếp để đi vào sự sống vĩnh cửu nơi Thiên Chúa. Tuy nhiên, giáo lý của Hội Thánh và kinh nghiệm thiêng liêng dạy chúng ta rằng, để bước vào sự hiện diện thánh khiết tuyệt đối của Thiên Chúa, linh hồn cần phải được thanh luyện khỏi mọi tì ố của tội lỗi, mọi dính bén của trần gian. Đó chính là mầu nhiệm của Luyện ngục – nơi mà công lý và lòng thương xót của Chúa gặp nhau, nơi mà nỗi đau khổ vì khao khát Chúa trở thành ngọn lửa thanh luyện linh hồn.
Khi suy niệm về Luyện ngục, chúng ta thường hình dung đến những hình khổ, những ngọn lửa thiêu đốt. Nhưng các thánh và các nhà thần học lại mời gọi chúng ta nhìn Luyện ngục dưới một lăng kính khác: lăng kính của Tình Yêu. Các linh hồn nơi Luyện ngục là những người đã được cứu độ, họ chắc chắn sẽ được về Thiên Đàng, họ là những "thánh nhân chưa trọn vẹn". Nỗi khổ đau lớn nhất của họ không phải là cực hình thể xác, mà là nỗi đau của sự trì hoãn tình yêu. Họ đã nhìn thấy thoáng qua vẻ đẹp tuyệt mỹ của Thiên Chúa, và giờ đây, tâm hồn họ bùng cháy một niềm khao khát mãnh liệt được hòa nhập vào Ngài, nhưng họ nhận ra mình chưa đủ trong sạch, chưa đủ xứng đáng. Chính sự khao khát ấy, chính "ngọn lửa tình yêu" ấy thiêu đốt mọi bợn nhơ, làm cho họ nên tinh tuyền như vàng thử lửa. Và trong hành trình thanh luyện đầy cam go nhưng chan chứa hy vọng ấy, các linh hồn không hề cô độc. Họ có Chúa Giêsu, Đấng đã hứa "không để mất ai", và đặc biệt, họ có một người Mẹ hiền luôn dõi theo, ủi an và cứu giúp: Đức Trinh Nữ Maria.
Hôm nay, chúng ta chiêm ngắm Mẹ Maria dưới tước hiệu "Mẹ Cứu Giúp các linh hồn", hay "Ánh sáng nơi luyện hình". Tại sao Mẹ lại có vai trò quan trọng đến thế đối với các linh hồn đang thanh luyện? Bởi vì Mẹ là Mẹ của Lòng Thương Xót, và cũng là Mẹ của các tín hữu. Nếu Chúa Giêsu là Đầu của Nhiệm Thể, thì Mẹ là Cổ nối liền Đầu với các chi thể. Tình mẫu tử của Mẹ không dừng lại ở nấm mồ. Nếu một người mẹ trần gian còn không bao giờ bỏ rơi đứa con đang chịu đau khổ, tù đày, thì huống hồ là Mẹ Maria, người Mẹ có trái tim vẹn sạch và tình yêu bao la như đại dương. Thánh Anphongsô, vị thánh tiến sĩ vĩ đại của lòng sùng kính Đức Mẹ, đã từng quả quyết rằng: "Đức Mẹ không chỉ cứu giúp các linh hồn khi họ còn sống, mà Mẹ còn đặc biệt quan tâm, chăm sóc họ khi họ rơi vào chốn Luyện hình". Mẹ xuống nơi ấy không phải để chịu khổ hình, nhưng để mang đến sự ủi an, để làm dịu bớt sức nóng của ngọn lửa thanh luyện bằng làn gió mát của ân sủng. Mẹ hiện diện ở đó như một Ánh Sáng. Trong đêm tối của sự chờ đợi, sự hiện diện của Mẹ là niềm hy vọng, là lời nhắc nhở rằng sự giải thoát đang đến gần.
Chủ đề "Ánh sáng nơi luyện hình" gợi lên cho chúng ta một hình ảnh tuyệt đẹp. Luyện ngục có thể được ví như một căn phòng tối nơi các linh hồn đang được tẩy rửa mắt đức tin để có thể nhìn thẳng vào Mặt Trời Công Chính là Thiên Chúa. Trong bóng tối ấy, Mẹ Maria như vầng trăng phản chiếu ánh sáng của Mặt Trời. Ánh sáng của Mẹ không chói lòa làm lóa mắt, nhưng dịu dàng, êm ái, dẫn dắt và nâng đỡ. Mẹ nhắc nhở các linh hồn về công nghiệp cứu chuộc của Con Mẹ. Mẹ dâng lên Chúa Cha những đau khổ, những lời kinh nguyện của các linh hồn ấy, hòa trộn với công phúc vô giá của Mẹ, để xin Chúa Cha rút ngắn thời gian thanh luyện cho họ. Có thể nói, Mẹ là vị trạng sư tài ba và đầy lòng trắc ẩn trước tòa Chúa. Khi Chúa Giêsu phán: "Ý của Cha là không để mất người nào", thì Mẹ Maria chính là người cộng sự đắc lực nhất để biến ý muốn đó thành hiện thực. Mẹ đi tìm những đứa con đang còn vương vấn bụi trần, Mẹ nâng đỡ những ai đang kiệt sức vì mong chờ, Mẹ hứng lấy Máu Châu Báu Chúa Giêsu để rưới mát các linh hồn đang nung nấu.
Thưa cộng đoàn, mầu nhiệm các Thánh cùng thông công cho phép chúng ta, những người đang lữ hành trên trần gian, được cộng tác với Mẹ trong sứ mạng cao cả này. Chúng ta không đứng bên lề nỗi đau của người khác. Các linh hồn nơi Luyện ngục không thể tự lập công cho mình được nữa, thời gian lập công đã khép lại với cái chết. Họ hoàn toàn cậy dựa vào lòng thương xót Chúa qua sự chuyển cầu của Hội Thánh, của Mẹ Maria và của chính chúng ta. Mỗi lời kinh Kính Mừng chúng ta đọc, mỗi hy sinh nhỏ bé chúng ta dâng, mỗi Thánh lễ chúng ta tham dự với ý chỉ cầu nguyện cho các linh hồn, đều là những giọt nước mát, những luồng ánh sáng mà chúng ta trao vào tay Mẹ Maria, để Mẹ mang đến cho các đẳng linh hồn. Hãy tưởng tượng, có những linh hồn đã bị lãng quên, không còn ai trên trần gian nhớ đến để xin lễ hay cầu nguyện. Họ cô đơn biết bao trong hành trình thanh luyện. Nhưng với Mẹ Maria, không có ai là kẻ bị lãng quên. Và khi chúng ta chạy đến với Mẹ, khẩn cầu Mẹ Cứu Giúp, chúng ta đang nối dài cánh tay của Mẹ để chạm đến những linh hồn cô thế cô thân ấy.
Việc cầu nguyện cho các linh hồn không chỉ là bổn phận hiếu thảo đối với tổ tiên, ông bà, cha mẹ, mà còn là hành vi bác ái cao cả nhất của người Kitô hữu. Nó thể hiện niềm tin sắt son vào sự sống đời đời và sức mạnh của tình hiệp thông. Khi chúng ta cầu nguyện cho họ, chúng ta cũng đang nhắc nhở chính mình về sự mong manh của kiếp người và sự cần thiết phải sống tỉnh thức. Chúng ta không biết ngày nào, giờ nào Chúa sẽ gọi mình. Chúng ta cũng không biết mình sẽ phải trải qua cuộc thanh luyện như thế nào. Vì thế, việc sùng kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp và cầu nguyện cho các linh hồn cũng là cách chúng ta "mua bảo hiểm" thiêng liêng cho chính mình. Các thánh nói rằng: "Ai cầu nguyện cho các linh hồn nơi Luyện ngục, thì khi người ấy qua đời, các linh hồn đã được lên Thiên Đàng sẽ không quên cầu bầu lại cho ân nhân của mình". Đó là một vòng tròn của tình yêu thương, một sự trao đổi thiêng liêng mầu nhiệm trong Nhiệm Thể Chúa Kitô.
Trở lại với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu nói: "Ai đến với Ta, sẽ không bị Ta loại ra ngoài". Lời hứa này là chiếc neo hy vọng cho tất cả chúng ta, và đặc biệt cho các linh hồn đang thanh luyện. Họ đã "đến với Chúa" trong đức tin khi còn sống, và dù họ còn mang những vết tích của yếu đuối, Chúa vẫn không loại trừ họ. Ngài chỉ giữ họ lại một chút để làm cho họ đẹp hơn, xứng đáng hơn với tiệc cưới Nước Trời. Và Mẹ Maria, người Mẹ luôn đứng bên cạnh thánh giá Chúa Giêsu, giờ đây cũng đang đứng bên cạnh "thánh giá" thanh luyện của con cái Mẹ. Mẹ lau khô những giọt nước mắt hối hận, Mẹ khích lệ niềm trông cậy. Hình ảnh Mẹ Cứu Giúp với đôi mắt buồn nhưng đầy yêu thương, tay bồng Chúa Hài Đồng, nhưng ánh mắt lại hướng về chúng ta, là một lời mời gọi hãy tin tưởng. Mẹ như muốn nói: "Các con hãy yên tâm, có Mẹ ở đây. Con của Mẹ đã chiến thắng sự chết, và Mẹ sẽ không để bất cứ ai trong các con phải hư mất mãi mãi".
Trong thánh lễ này, khi chúng ta cùng nhau hướng về Mẹ Cứu Giúp, xin hãy dâng lên Mẹ tất cả những người thân yêu đã ra đi trước chúng ta. Hãy gọi tên họ trong thinh lặng của trái tim. Có thể đó là người cha đã vất vả cả đời, người mẹ đã hy sinh tần tảo, người vợ người chồng đã từng chung chăn gối, hay đứa con thơ vắn số. Hãy đặt tất cả họ vào tà áo xanh hy vọng của Mẹ. Hãy xin Mẹ dẫn họ đi qua bóng tối của Luyện hình để đến với Ánh sáng vĩnh cửu. Và chúng ta cũng xin Mẹ dạy chúng ta biết sống cuộc đời hiện tại sao cho ý nghĩa. Sống là chuẩn bị cho sự chết, và chết là cánh cửa mở vào sự sống thật. Nếu chúng ta sống kết hiệp với Chúa, sống trong tình yêu thương và bác ái, thì sự chết không còn là nỗi kinh hoàng, mà là cuộc hạnh ngộ.
"Ý của Cha là... Ta sẽ làm cho nó sống lại trong ngày sau hết". Lời Chúa là đá tảng, là chân lý ngàn đời không thay đổi. Chúng ta tin rằng, nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria, các linh hồn nơi Luyện ngục sẽ sớm được hưởng trọn vẹn lời hứa này. Ánh sáng nơi Luyện hình không chỉ là ánh sáng của lửa thanh luyện, mà còn là ánh sáng của hy vọng, ánh sáng của bình minh Phục Sinh đang ló rạng. Xin Mẹ Maria, Mẹ Hằng Cứu Giúp, Nữ Vương các đẳng linh hồn, cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi nay và trong giờ lâm tử. Và xin Mẹ đặc biệt thương đến các linh hồn đang khắc khoải mong chờ được chiêm ngưỡng tôn nhan Chúa, để họ sớm được cùng Mẹ hát bài ca ngợi khen Chúa đến muôn đời. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Thiên Chúa là Cha đầy lòng thương xót, Ngài không muốn bất cứ ai bị hư mất nhưng muốn mọi người được sống lại và hưởng hạnh phúc đời đời. Tin tưởng vào lời hứa cứu độ của Chúa Giêsu và sự chuyển cầu đắc lực của Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp, chúng ta cùng tha thiết dâng lời nguyện xin:
- "Tất cả những người Chúa Cha ban cho Ta đều sẽ đến với Ta." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Hội Thánh, đặc biệt là các vị Mục tử. Xin cho các ngài luôn mang trong mình trái tim của Chúa Giêsu, không ngừng nỗ lực tìm kiếm và gìn giữ đoàn chiên, để không một tín hữu nào bị lạc mất khỏi đàn chiên của Chúa vì sự thiếu quan tâm chăm sóc.
- "Ý của Cha là hễ sự gì Người đã ban cho Ta, Ta chẳng để mất." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các linh hồn nơi Luyện ngục, đặc biệt là các linh hồn mồ côi, không còn ai thân thích để cầu nguyện. Nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria - Ánh sáng nơi Luyện hình, xin Chúa thương rút ngắn thời gian thanh luyện, để họ sớm được chiêm ngưỡng Nhan Thánh Chúa trong vinh quang thiên quốc.
- "Ai thấy Chúa Con và tin vào Người thì có sự sống đời đời." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang đau khổ vì nỗi đau mất mát người thân. Xin cho họ tìm được sự an ủi nơi Lời Chúa và sự bảo trợ của Mẹ Maria, để họ biến nỗi đau thương thành lời cầu nguyện và hy vọng vào ngày sum họp mai sau.
- "Ta sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta đang quy tụ nơi đây. Xin cho mỗi người biết ý thức về sự mỏng manh của kiếp người, biết sống bác ái, yêu thương và siêng năng cầu nguyện cho người đã khuất, để tích trữ kho tàng thiêng liêng cho chính mình trên Nước Trời.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã ban cho chúng con Đức Trinh Nữ Maria làm Mẹ Hằng Cứu Giúp và làm trạng sư cho các linh hồn. Xin thương nhậm lời chúng con khẩn nguyện, để nhờ công nghiệp của Con Chúa và lời cầu bầu của Mẹ Maria, các tín hữu đã qua đời được sớm hưởng nhan thánh Chúa, và chúng con cũng được vững tin vào sự sống đời đời. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
14/11/2026 | Chủ đề: Tỉnh thức - Dầu đèn của người môn đệ
- Ý lực: Luôn sẵn sàng với "dầu" đức tin và bác ái.
- Tin Mừng: Mt 25, 1-13 (Dụ ngôn mười trinh nữ).
Tỉnh thức - Dầu đèn của người môn đệ: Luôn sẵn sàng với "dầu" đức tin và bác ái.
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ, chúng ta quy tụ nơi đây để cử hành mầu nhiệm tình yêu của Thiên Chúa, trong sự chờ đợi và hy vọng ngày Chúa quang lâm. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta một cách đặc biệt: Hãy tỉnh thức. Tỉnh thức không phải là một hành động chóng qua, mà là thái độ sống, là sự sẵn sàng liên lỉ của người môn đệ. Giống như những trinh nữ trong Tin Mừng, chúng ta được mời gọi chuẩn bị "dầu" cho chiếc đèn đời mình. Dầu ấy chính là đức tin sống động, là lòng bác ái cụ thể, là sự trọn vẹn trong đời sống ân sủng. Chúng ta hãy xin Chúa tha thứ những thiếu sót, những giây phút lơ là để xứng đáng bước vào Bàn Tiệc Thánh Thể, học nơi Ngài bài học quý giá về sự tỉnh thức và sẵn sàng.
BÀI TIN MỪNG
$$Mt \ 25, \ 1-13 \ (Dụ \ ngôn \ mười \ trinh \ nữ)$$
Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời sẽ giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chàng rể. Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô khôn. Các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. Còn các cô khôn thì mang đèn và cả dầu nữa, đựng trong những chai nhỏ. Vì chàng rể đến chậm, nên các cô thiếp đi và ngủ cả. Nửa đêm, có tiếng hô: ‘Chàng rể kia rồi, ra đón đi!’ Bấy giờ, cả mười trinh nữ đều thức dậy, sửa soạn đèn. Các cô dại nói với các cô khôn: ‘Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn chúng em tắt cả rồi!’ Các cô khôn đáp: ‘Sợ không đủ cho chúng tôi và cho các cô đâu; các cô ra hàng mà mua lấy thì hơn.’ Đang lúc các cô đi mua, thì chàng rể đến. Năm cô sẵn sàng được đi theo chàng rể vào tiệc cưới, và cửa đóng lại. Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi: ‘Thưa Ngài, thưa Ngài, mở cửa cho chúng tôi với!’ Nhưng Người đáp: ‘Ta bảo thật các cô: Ta không biết các cô là ai cả!’ Vậy anh em hãy tỉnh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.”
BÀI GIẢNG
Anh chị em thân mến, Dụ ngôn Mười Trinh Nữ là một trong những lời cảnh tỉnh mạnh mẽ nhất của Chúa Giê-su về ngày chung cuộc và sự sẵn sàng cá nhân. Đó không chỉ là một câu chuyện cổ tích về tiệc cưới, mà là một bức tranh sinh động về thái độ sống của người tin vào Nước Trời. Người môn đệ được mời gọi sống giữa thế giới này nhưng tâm trí luôn hướng về ngày Chúa trở lại.
Chúng ta thấy mười trinh nữ, tất cả đều có một điểm chung: đều cầm đèn và đều thiếp đi. Chiếc đèn tượng trưng cho đời sống Kitô hữu bên ngoài, cho những nghi thức, những lời tuyên xưng đức tin; còn việc thiếp đi và ngủ là điều tự nhiên trong cuộc sống, một khoảng lặng của kiên nhẫn chờ đợi. Tuy nhiên, sự khác biệt căn bản, mang tính quyết định, lại nằm ở dầu dự trữ. Năm cô khôn mang dầu, năm cô dại thì không. Dầu dự trữ chính là điều làm nên sự "khôn" hay "dại" của đời người.
Dầu trong Kinh Thánh luôn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc: nó là dấu hiệu của sự thánh hiến, của niềm vui, của sức sống thiêng liêng. Đối với người môn đệ, dầu chính là ân sủng Thiên Chúa, là đời sống nội tâm, là những việc làm bác ái âm thầm, là sự thực hành đức tin một cách cụ thể, liên lỉ. Nói cách khác, dầu là Tình Yêu. Đức tin không có việc làm thì chết. Đèn có thể là những lời kinh, việc tham dự Thánh Lễ, nhưng dầu là chất liệu nuôi dưỡng để ngọn lửa đó cháy sáng trong đêm tối của sự chờ đợi và thử thách.
Năm cô dại đã lầm tưởng rằng chỉ cần có chiếc đèn (hình thức bên ngoài) là đủ. Họ bằng lòng với mức tối thiểu. Họ sống đức tin theo kiểu hình thức, thiếu chiều sâu, không bồi đắp kho dự trữ yêu thương và ân sủng. Họ đã lãng phí thời gian quý báu trong sự chờ đợi. Khi tiếng hô “Chàng rể đến!” vang lên, họ hoàn toàn bị động và bất lực. Họ không thể mượn được dầu. Tại sao? Bởi vì đức tin, lòng bác ái, sự thánh thiện là thứ không thể cho mượn, không thể trao đổi. Đó là gia tài cá nhân, là thành quả của một đời sống bền bỉ. Không ai có thể sống thay, chịu đựng thay, hay yêu thương thay cho người khác. Sự chuẩn bị phải là của riêng mình.
Còn năm cô khôn, họ cũng ngủ, nhưng giấc ngủ của họ không phải là sự lơ là. Đó là sự nghỉ ngơi trong an bình, bởi họ biết rằng mình đã làm hết sức có thể. Chiếc đèn đời họ được thắp sáng bằng dầu của sự kiên trì cầu nguyện, dầu của việc hi sinh quên mình, dầu của sự sám hối và đón nhận ân sủng. Khi chàng rể đến, họ đã sẵn sàng, và họ bước vào tiệc cưới.
Lời cảnh báo của Chúa Giê-su ở cuối dụ ngôn là lời đóng đinh vào tâm khảm mỗi người chúng ta: “Ta bảo thật các cô: Ta không biết các cô là ai cả!” Đây là một lời phủ nhận đau lòng và tuyệt đối. Sự "không biết" này không phải là do Ngài thiếu thông tin, nhưng là do họ thiếu căn tính. Họ mang danh là trinh nữ, là người chờ đợi, nhưng họ thiếu đi chất liệu cốt lõi làm nên người môn đệ: Tình Yêu sẵn sàng. Cửa tiệc cưới đóng lại không phải vì sự tàn nhẫn, mà là vì sự viên mãn của thời gian và ân sủng. Khoảnh khắc của sự phán xét đã đến, và sự trì hoãn đã hết hiệu lực.
Lời cuối của Chúa là “Vậy anh em hãy tỉnh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.” Tỉnh thức không phải là thức trắng đêm, mà là tỉnh thức trong tâm hồn. Đó là giữ cho ngọn lửa đức tin luôn cháy, giữ cho trái tim luôn rộng mở trước nhu cầu của tha nhân, và luôn kết hiệp với Chúa qua Bí tích và Lời Ngài. Tỉnh thức là sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng, không phải trong sợ hãi, mà trong tình yêu trọn vẹn.
Chúng ta hãy tự hỏi: "Dầu" trong đời tôi có đủ chưa? Đó có phải là dầu chất lượng không? Chúng ta có đang tích trữ dầu bằng cách sống bí tích một cách nghiêm túc, thực thi lòng bác ái một cách nhiệt thành, và yêu mến Lời Chúa cách say mê không? Đừng để mình trở thành những người Kitô hữu bề ngoài, chỉ mang đèn mà không mang dầu.
Giờ đây, chúng ta đang ở giữa Thánh Lễ, đây là nguồn dầu vô tận cho đời sống chúng ta. Mỗi lần rước lễ là một lần chúng ta được Chúa Giê-su, Chàng Rể thần linh, ban thêm dầu ân sủng. Chúng ta hãy tận dụng thời gian hiện tại, thời gian của ân sủng và lòng thương xót, để chuẩn bị cách xứng đáng. Xin Mẹ Maria, người nữ trung tín đã luôn tỉnh thức và sẵn sàng, cầu bầu cùng Chúa cho chúng ta. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót, luôn mời gọi chúng ta tỉnh thức trong tình yêu và ân sủng của Ngài. Với lòng tin tưởng, chúng ta dâng lên Ngài những lời nguyện xin:
- Hội Thánh luôn tỉnh thức và sẵn sàng: Lạy Chúa, xin cho Đức Thánh Cha, các Đức Giám mục, Linh mục và toàn thể dân Chúa biết luôn giữ vững ngọn đèn đức tin, không ngừng bồi đắp dầu bác ái và ân sủng, để Hội Thánh luôn sẵn sàng đón tiếp Chúa Kitô trong ngày Ngài trở lại, và nhiệt thành loan báo Tin Mừng cứu độ. Chúng con cầu xin Chúa.
- Các nhà lãnh đạo biết sống công bằng và tỉnh thức: Lạy Chúa, xin soi sáng cho những người đang nắm giữ quyền bính trong xã hội biết nhận ra trách nhiệm cao cả của mình, biết dùng quyền lực để phục vụ công ích, bảo vệ người nghèo và những người yếu thế, sống công bằng, chính trực, tránh xa những cám dỗ của lợi lộc vật chất. Chúng con cầu xin Chúa.
- Những người đang sống trong lầm lạc và lười biếng thiêng liêng: Lạy Chúa, xin thương xót những người đang lơ là trong đời sống đức tin, những anh chị em đang thiếu "dầu" thánh thiện và bác ái. Xin Chúa đánh thức lương tâm họ, ban cho họ ơn hối cải để họ biết dùng thời gian còn lại mà chuẩn bị cho ngày cánh chung. Chúng con cầu xin Chúa.
- Cộng đoàn chúng con luôn trung thành và nhiệt thành: Lạy Chúa, xin ban cho mỗi người chúng con trong cộng đoàn này ơn biết sống tỉnh thức hằng ngày. Xin giúp chúng con chu toàn bổn phận của mình với lòng yêu mến, biết quan tâm giúp đỡ nhau trong những việc làm cụ thể, để chiếc đèn của mỗi người chúng con luôn cháy sáng bằng dầu của ân sủng, đức tin và bác ái. Chúng con cầu xin Chúa.
- Cho các linh hồn đã qua đời được hưởng ánh sáng vĩnh cửu: Lạy Chúa, xin thương xót các linh hồn tổ tiên, ông bà, cha mẹ, thân bằng quyến thuộc và mọi tín hữu đã ra đi trong niềm hy vọng. Xin cho họ được vào dự tiệc cưới vĩnh cửu, chiêm ngưỡng Thánh Nhan Chúa muôn đời. Chúng con cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, xin thương đón nhận lời khẩn cầu của chúng con. Xin ban cho chúng con lòng can đảm và sự khôn ngoan để biết tích trữ dầu thánh thiện, hầu xứng đáng đón Chúa Kitô, Chàng Rể của chúng con, Người hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.
21/11/2026 | Chủ đề: Đức Mẹ Dâng Mình - Tận hiến cho sứ vụ
- Ý lực: Dâng trọn cuộc đời để phục vụ Chúa.
- Tin Mừng: Mt 12, 46-50 (Ai thi hành ý muốn của Cha tôi).
ĐỨC MẸ DÂNG MÌNH: TẬN HIẾN TRỌN VẸN CHO SỨ VỤ THUỘC VỀ THIÊN CHÚA
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, cùng với toàn thể Giáo hội, chúng ta hân hoan cử hành lễ Đức Mẹ Dâng Mình trong Đền Thờ. Phụng vụ mời gọi chúng ta ngược dòng thời gian, không chỉ để chiêm ngắm một biến cố lịch sử hay một truyền thống đạo đức, mà là để bước vào mầu nhiệm của một sự hiến dâng trọn vẹn. Hình ảnh Đức Maria, ngay từ thuở thiếu thời, đã được dâng hiến vào Đền Thờ Giêrusalem, là biểu tượng tuyệt đẹp của một tâm hồn hoàn toàn thuộc về Thiên Chúa, không giữ lại chút gì cho riêng mình.
Trong ánh sáng của bài Tin Mừng hôm nay, khi Chúa Giêsu tuyên bố: "Phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi", chúng ta càng hiểu rõ hơn giá trị của sự dâng mình. Đức Mẹ trở nên cao trọng không chỉ vì dòng máu huyết thống, mà vì Mẹ là người đầu tiên và trọn hảo nhất trong việc "thi hành ý muốn của Cha". Sự tận hiến của Mẹ là mẫu mực cho sứ vụ của mỗi người chúng ta: dâng trọn cuộc đời để phục vụ và làm rạng danh Chúa.
Hiệp dâng Thánh lễ này, chúng ta hãy cầu xin cho mỗi người, đặc biệt là những ai đang sống đời thánh hiến, biết noi gương Mẹ, can đảm bước qua những "bậc thềm đền thờ" của lòng mình, để dâng hiến trọn vẹn quá khứ, hiện tại và tương lai cho Thiên Chúa.
Kính mời cộng đoàn đứng, chúng ta cùng hân hoan bước vào Thánh lễ.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mát-thêu (Mt 12, 46-50)
Khi ấy, Đức Giê-su còn đang nói với đám đông, thì có mẹ và anh em của Người đứng bên ngoài, tìm cách nói chuyện với Người. Có kẻ thưa Người rằng: "Thưa Thầy, có mẹ và anh em Thầy đang đứng bên ngoài, tìm cách nói chuyện với Thầy." Người bảo kẻ ấy rằng: "Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi?" Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ và nói: "Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi."
BÀI GIẢNG
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ thân mến,
Trong bầu khí linh thiêng của ngày lễ Đức Mẹ Dâng Mình, tâm trí chúng ta dường như được mời gọi bay bổng về vùng đất thánh Giêrusalem xa xưa, nơi toạ lạc ngôi Đền Thờ nguy nga tráng lệ, trung tâm đời sống đức tin của dân Israel. Theo truyền thống đạo đức lâu đời, dù không được ghi lại chi tiết trong Sách Thánh nhưng đã ăn sâu vào tâm thức của Giáo hội Đông phương và Tây phương, Đức Maria khi còn là một cô bé, đã được song thân là thánh Gioakim và thánh Anna đưa đến Đền Thờ để dâng cho Thiên Chúa. Hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn, bước đi những bước chân đầu đời lên các bậc thềm Đền Thờ, bỏ lại sau lưng sự bao bọc êm đềm của cha mẹ để bước vào một không gian hoàn toàn thuộc về Thiên Chúa, gợi lên cho chúng ta một sự rung động sâu xa. Đó không chỉ là một nghi thức tôn giáo, mà là khởi đầu cho một hành trình vĩ đại: hành trình của sự tận hiến trọn vẹn cho sứ vụ cứu độ. Sự dâng mình của Mẹ hôm nay không phải là một kết thúc, mà là một sự chuẩn bị âm thầm nhưng mãnh liệt cho tiếng "Xin Vâng" sẽ vang lên trong ngày Truyền Tin và tiếng "Xin Vâng" thầm lặng dưới chân thập giá sau này.
Khi chiêm ngắm biến cố Đức Mẹ Dâng Mình, điều đầu tiên đánh động tâm hồn chúng ta chính là ý nghĩa của sự "thuộc về". Trong thế giới Cựu Ước, Đền Thờ là nơi Thiên Chúa hiện diện, là nơi cực thánh, tách biệt khỏi những gì phàm tục. Việc Đức Mẹ được dâng vào Đền Thờ mang ý nghĩa Mẹ được tách riêng ra, được thánh hiến để trở thành "của riêng" Thiên Chúa. Nhưng sự thánh hiến của Maria khác biệt hoàn toàn với những lễ vật vô tri vô giác hay những con chiên, con bò được dâng tiến. Mẹ là một con người tự do, và sự dâng mình của Mẹ là một hành động của ý chí, của tình yêu, và của sự sẵn sàng. Dù khi ấy Mẹ còn nhỏ tuổi theo cái nhìn của người đời, nhưng trong ân sủng, linh hồn Mẹ đã hoàn toàn hướng về Thiên Chúa như hoa hướng dương luôn quay về phía mặt trời. Việc ở lại trong Đền Thờ là hình ảnh biểu trưng cho việc Mẹ đắm mình trong Lời Chúa, trong cầu nguyện và phụng sự, để chuẩn bị cho thân xác và linh hồn mình trở thành một Đền Thờ sống động thực sự, nơi Ngôi Hai Thiên Chúa sẽ ngự trị.
Liên kết với bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, chúng ta thấy một sự gặp gỡ kỳ diệu giữa biến cố Dâng Mình và lời tuyên bố của Chúa Giêsu. Tin Mừng theo thánh Mát-thêu thuật lại việc Đức Mẹ và anh em Chúa Giêsu đến tìm Người. Trước lời báo tin của đám đông, Chúa Giêsu đã đưa ra một định nghĩa mới về gia đình: "Phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi". Thoạt nghe, lời này có vẻ như một sự chối từ, một sự lạnh nhạt đối với người Mẹ ruột thịt. Nhưng nếu chúng ta suy niệm sâu hơn, đây chính là lời ca tụng tuyệt vời nhất mà Chúa Giêsu dành cho Đức Mẹ. Bởi lẽ, ai là người đã thi hành ý muốn của Chúa Cha một cách trọn vẹn hơn Maria? Ai là người đã dâng hiến cả cuộc đời, từ hơi thở, dòng máu, đến cả những dự định riêng tư để ý Cha được thể hiện, nếu không phải là Maria? Khi Chúa Giêsu chỉ tay về phía các môn đệ và nói về "gia đình thiêng liêng", Người đang khẳng định rằng mối dây liên kết với Thiên Chúa không dựa trên huyết thống, mà dựa trên sự vâng phục đức tin. Và trong trật tự của đức tin ấy, Đức Maria giữ vị trí ưu tuyển. Mẹ là Mẹ của Chúa không chỉ vì Mẹ đã cưu mang Người trong cung lòng, mà trước hết và quan trọng hơn, vì Mẹ đã cưu mang Lời Chúa trong tâm hồn và tuân giữ trọn vẹn.
Sự tận hiến cho sứ vụ mà chúng ta suy niệm hôm nay, khởi đi từ sự dâng mình của Đức Mẹ, là một lời mời gọi triệt để. Tận hiến không có nghĩa là trao tặng Thiên Chúa một phần dư thừa của cuộc đời, hay dành cho Ngài những khoảng thời gian rảnh rỗi. Tận hiến là một sự thay đổi chủ quyền. Khi Đức Mẹ bước vào Đền Thờ, Mẹ không còn thuộc về mình nữa, Mẹ thuộc về Chúa. Điều này thách thức lối sống của con người thời đại hôm nay, nơi mà chủ nghĩa cá nhân lên ngôi, nơi người ta muốn giữ lại quyền kiểm soát mọi thứ: kiểm soát thời gian, kiểm soát tương lai, và kiểm soát cả những dấn thân của mình. Chúng ta thường thích "hợp tác" với Chúa hơn là "tận hiến" cho Ngài. Hợp tác nghĩa là tôi làm phần tôi, Chúa làm phần Chúa, và tôi vẫn giữ lại sự độc lập của mình. Còn tận hiến nghĩa là tôi trao cho Chúa tờ giấy trắng đã ký tên sẵn, để Ngài muốn viết gì lên cuộc đời tôi tùy ý Ngài. Đó chính là tinh thần của Đức Mẹ: "Này tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như lời sứ thần truyền".
Sứ vụ mà Đức Mẹ lãnh nhận từ sự tận hiến này là gì? Đó là sứ vụ mang Chúa đến cho thế gian. Mẹ không dâng mình vào Đền Thờ để trốn tránh thế gian, để tìm sự bình an ích kỷ trong bốn bức tường đá. Mẹ vào Đền Thờ để được ân sủng thấm nhập, để rồi sau này, chính Mẹ trở thành "Hòm Bia Giao Ước", mang Chúa Giêsu đi thăm viếng bà Êlisabét, mang Chúa sinh ra tại Bêlem, và dâng Chúa lại cho Chúa Cha trên đồi Golgotha. Đây là bài học cốt lõi cho chúng ta về sự "Tận hiến cho sứ vụ". Có những lúc chúng ta lầm tưởng rằng tận hiến, đi tu, hay tham gia các hội đoàn là để tìm kiếm một vị thế, một sự an toàn hay một sự kính trọng. Không, tận hiến là để được sai đi. Một người đã dâng mình cho Chúa thì không còn sống cho chính mình nữa, mà sống cho sứ vụ mà Chúa trao phó. Dù là linh mục, tu sĩ hay giáo dân, khi chúng ta nói chúng ta dâng mình cho Chúa, nghĩa là chúng ta chấp nhận trở thành khí cụ, chấp nhận sự hao mòn, chấp nhận bị "bẻ ra" như tấm bánh để nuôi dưỡng người khác.
Nhìn vào thực tế đời sống, việc "thi hành ý muốn của Cha" như Lời Chúa Giêsu mời gọi không bao giờ là điều dễ dàng. Ý muốn của Cha đôi khi trái ngược hoàn toàn với ý muốn của chúng ta. Ý Cha có thể là chén đắng, là thập giá, là sự thinh lặng trước những bất công, là sự tha thứ cho kẻ thù. Đức Mẹ đã trải qua tất cả những điều đó. Từ ngày dâng mình trong Đền Thờ cho đến khi đứng dưới chân thập giá, cuộc đời Mẹ là một chuỗi những lần từ bỏ ý riêng để ý Cha được lớn lên. Khi Mẹ lạc mất con năm 12 tuổi, Mẹ phải chấp nhận rằng Con mình thuộc về "công việc của Cha Ngài". Khi Chúa Giêsu đi rao giảng, Mẹ phải chấp nhận đứng bên lề, chấp nhận sự xa cách về địa lý để Con lo việc Nước Trời. Sự tận hiến đòi hỏi sự hy sinh liên lỉ. Nếu không có hy sinh, sự dâng hiến chỉ là những lời nói sáo rỗng trên môi miệng. Chúa Giêsu khẳng định: "Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi?". Câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm hồn chúng ta hôm nay: Chúng ta có thực sự là người nhà của Chúa không? Hay chúng ta chỉ là những người đứng bên ngoài, mang danh hiệu Kitô hữu nhưng lại sống theo ý riêng, tìm kiếm vinh quang cho bản thân và từ chối chén đắng mà Chúa trao?
Chủ đề "Dâng trọn cuộc đời để phục vụ Chúa" nhắc nhở chúng ta rằng sự phục vụ đích thực phải bắt nguồn từ một đời sống nội tâm sâu sắc, giống như Đức Mẹ đã được nuôi dưỡng trong Đền Thờ. Chúng ta không thể cho cái mình không có. Chúng ta không thể mang Chúa đến cho người khác nếu trong lòng chúng ta trống rỗng, nếu tâm hồn chúng ta không phải là một đền thờ nơi Chúa ngự trị. Trong cuộc sống bận rộn hôm nay, nhiều khi chúng ta lao vào các hoạt động tông đồ, các công tác từ thiện, các phong trào hội đoàn với một sự hăng say đáng quý, nhưng lại quên mất việc "ở lại" với Chúa. Chúng ta làm việc "của Chúa" nhưng lại quên mất "Chúa của công việc". Đức Mẹ dạy chúng ta rằng, trước khi ra đi phục vụ, phải có thời gian "dâng mình", thời gian tĩnh lặng, thời gian để Lời Chúa thấm nhập vào từng thớ thịt, từng suy nghĩ. Chỉ khi đó, hành động phục vụ của chúng ta mới mang lại hoa trái thiêng liêng, mới có sức biến đổi thế giới, thay vì chỉ là những hoạt động xã hội thuần túy.
Hình ảnh "Người giơ tay chỉ các môn đệ" trong bài Tin Mừng là một cử chỉ đầy yêu thương và xác nhận. Chúa Giêsu nhìn nhận những ai đang ngồi quanh Ngài, đang lắng nghe Ngài, là gia đình của Ngài. Hôm nay, Chúa cũng đang nhìn xuống cộng đoàn chúng ta, những người đang hiện diện nơi đây, và Ngài cũng muốn nói: "Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi". Điều kiện duy nhất là chúng ta hãy để Lời Chúa hướng dẫn cuộc đời mình. Sự tận hiến cho sứ vụ không đòi hỏi chúng ta phải làm những điều phi thường, kinh thiên động địa. Đôi khi, ý muốn của Cha chỉ đơn giản là sự trung thành trong bổn phận hằng ngày: là một người cha, người mẹ gương mẫu; là một người con hiếu thảo; là một người lao động trung thực; là một người tu sĩ kiên trì trong lời khấn. Tận hiến là thổi một linh hồn yêu mến vào những việc làm nhỏ bé nhất. Như Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã nói: "Nhặt một cây kim vì lòng mến Chúa cũng có thể cứu được một linh hồn". Đức Mẹ cũng đã sống cuộc đời tận hiến qua những việc bình dị tại Nadarét: nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc Chúa Giêsu và Thánh Giuse. Nhưng trong mỗi việc làm đó, Mẹ đều đặt trọn vẹn tình yêu và sự vâng phục thánh ý Chúa Cha.
Chúng ta cũng cần suy ngẫm về những "tiếng ồn" đang ngăn cản chúng ta lắng nghe và thi hành ý Chúa. Ngày xưa, Đền Thờ Giêrusalem uy nghiêm và tĩnh lặng giúp con người gặp gỡ Thiên Chúa. Ngày nay, thế giới chúng ta đang sống đầy dẫy những tiếng ồn ào của công nghệ, của dục vọng, của tiền bạc và quyền lực. Tâm hồn chúng ta nhiều khi trở thành một cái chợ ồn ào hơn là một đền thờ thanh tịnh. Lễ Đức Mẹ Dâng Mình là dịp để chúng ta tái thiết lập lại trật tự trong tâm hồn. Chúng ta cần phải can đảm "đóng cửa" lại trước những xao động trần thế, để tạo ra một không gian thánh thiêng trong lòng mình, nơi đó chỉ có ta và Chúa. Chỉ trong sự thinh lặng thánh thiện đó, chúng ta mới nghe được tiếng Chúa thì thầm về sứ vụ Ngài muốn ta thực hiện. Nếu không có sự tĩnh lặng nội tâm, chúng ta sẽ chỉ nghe thấy tiếng của bản ngã và những đòi hỏi của thế gian, và rồi sự tận hiến của chúng ta sẽ trở nên hời hợt, dễ dàng gục ngã trước thử thách.
Hơn nữa, sự tận hiến cho sứ vụ còn mang tính cộng đoàn. Chúa Giêsu nói: "Người ấy là anh chị em tôi". Việc thi hành ý Chúa đưa chúng ta vào một mối tương quan mới với tha nhân. Chúng ta trở thành anh chị em của nhau không phải vì chúng ta cùng sở thích, cùng hoàn cảnh, mà vì chúng ta cùng có một Người Cha trên trời và cùng đi trên một con đường vâng phục. Đức Mẹ Dâng Mình không chỉ là chuyện riêng của Mẹ, mà Mẹ trở thành Mẹ của Giáo hội, Mẹ của chúng ta. Sứ vụ của người tận hiến luôn là sứ vụ liên kết, xây dựng hiệp nhất. Một người thực sự dâng mình cho Chúa sẽ không bao giờ gây chia rẽ, ghen ghét hay đố kỵ. Trái lại, họ sẽ là nhân tố của bình an, của sự hàn gắn, bởi vì trong họ có Chúa Giêsu đang sống và hoạt động. Nhìn vào Mẹ Maria, chúng ta thấy một trái tim mở rộng vô biên, đón nhận tất cả, từ các mục đồng nghèo hèn đến các đạo sĩ phương xa, và cả người trộm lành trên thánh giá. Tận hiến cho sứ vụ chính là mở rộng trái tim mình ra để yêu thương như Chúa yêu thương.
Hôm nay, mỗi người chúng ta hãy tự hỏi: "Tôi đã dâng gì cho Chúa?". Có thể chúng ta đã dâng cho Chúa những giờ kinh lễ, những đóng góp vật chất, nhưng chúng ta đã dâng "cái tôi" của mình chưa? Chúng ta có dám để Chúa làm chủ những quyết định quan trọng trong cuộc đời mình không? Đức Mẹ đã dâng mình khi còn rất trẻ, điều đó nhắc nhở các bạn trẻ rằng: Đừng ngại ngần dâng tuổi xuân cho Chúa. Thế gian có thể hứa hẹn nhiều niềm vui chóng qua, nhưng chỉ có Thiên Chúa mới lấp đầy khát vọng vô biên của tâm hồn các bạn. Hãy can đảm bước lên "bậc thềm đền thờ" của đức tin, dám sống khác, dám lội ngược dòng để làm chứng cho Tin Mừng. Và đối với những người lớn tuổi, những người đã trải qua bao thăng trầm, lễ Dâng Mình nhắc nhở rằng không bao giờ là quá muộn để tái dâng hiến. Mỗi ngày mới là một cơ hội để nói lời "Xin Vâng" lại từ đầu, để sửa lại những gì chưa trọn vẹn, để yêu mến Chúa nồng nàn hơn.
Cuối cùng, chúng ta hãy hướng mắt về Đức Trinh Nữ Maria. Mẹ là Ngôi Sao Biển dẫn đường, là mẫu gương tuyệt hảo của sự tận hiến. Xin Mẹ dạy chúng ta biết cách dâng mình thế nào cho đẹp lòng Chúa. Xin Mẹ giúp chúng ta hiểu rằng, tận hiến không phải là mất đi tự do, mà là tìm thấy tự do đích thực – tự do của con cái Chúa, tự do để yêu thương và phục vụ không giới hạn. Khi chúng ta dám buông bỏ những ràng buộc của ích kỷ để thi hành ý Cha, chúng ta sẽ cảm nghiệm được niềm vui sâu thẳm mà thế gian không thể ban tặng. Đó là niềm vui được thuộc về gia đình của Thiên Chúa, được Chúa Giêsu gọi là "mẹ, là anh, là chị, là em" của Ngài.
Lạy Mẹ Maria, người nữ tỳ hèn mọn của Chúa, xin Mẹ đón nhận những tâm tình dâng hiến đơn sơ của chúng con hôm nay. Xin Mẹ dắt tay chúng con bước vào Đền Thờ thiêng liêng, giúp chúng con tẩy rửa tâm hồn để xứng đáng là nơi Chúa ngự. Xin cho ngọn lửa nhiệt thành phục vụ sứ vụ luôn bùng cháy trong tim chúng con, để dù trong hoàn cảnh nào, thuận lợi hay nghịch cảnh, chúng con vẫn kiên trung thưa lên: "Lạy Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài". Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Đức Maria đã dâng trọn cuộc đời mình cho Thiên Chúa để cộng tác vào chương trình cứu độ. Noi gương Mẹ, chúng ta hãy dâng lên Thiên Chúa những lời nguyện xin tha thiết, với khao khát được tận hiến và phục vụ theo thánh ý Ngài.
- "Phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi... người ấy là mẹ tôi, là anh em tôi." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Đức Giáo Hoàng, các Giám mục và Linh mục trong Hội Thánh. Xin cho các ngài luôn tìm kiếm và thi hành ý Chúa trong mọi sự, để qua đời sống phục vụ tận tụy, các ngài trở nên những hình ảnh sống động của Chúa Giêsu giữa trần gian, dẫn đưa nhiều người về đại gia đình của Thiên Chúa.
- "Đức Maria đã dâng mình trong Đền Thờ." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang sống đời thánh hiến, đặc biệt là các tu sĩ nam nữ. Xin cho họ luôn giữ được ngọn lửa tình yêu ban đầu, biết tái khám phá niềm vui trong sự dâng hiến mỗi ngày, và trở nên những chứng nhân loan báo Tin Mừng bằng đời sống khó nghèo, khiết tịnh và vâng phục.
- "Dâng trọn cuộc đời để phục vụ Chúa." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các gia đình đang gặp khó khăn, những người đau khổ và những ai đang lạc lối trong cuộc đời. Xin nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria, họ tìm thấy ánh sáng và hy vọng nơi Chúa, biến những thử thách thành cơ hội để thanh luyện và dâng hiến cuộc đời mình cho lòng thương xót của Chúa.
- "Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta. Xin cho mỗi người biết noi gương Mẹ Maria, biến tâm hồn mình thành đền thờ xứng đáng cho Chúa ngự, và luôn sẵn sàng "Xin Vâng" trước mọi sứ vụ Chúa trao, để cùng nhau xây dựng một cộng đoàn hiệp nhất, yêu thương và hăng say loan báo Tin Mừng.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa là Cha nhân từ, Cha đã muốn cho Đức Trinh Nữ Maria trở thành Đền Thờ sống động của Chúa Thánh Thần. Xin nhận lời chúng con cầu nguyện, và giúp chúng con biết noi gương Mẹ, dâng hiến trọn vẹn cuộc đời để phụng sự Cha và phục vụ anh chị em. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
28/11/2026 | Chủ đề: Mẹ của Mùa Vọng - Niềm mong đợi
- Ý lực: Chuẩn bị tâm hồn đón Chúa đến.
- Tin Mừng: Lc 21, 34-36 (Hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn).
MẸ CỦA MÙA VỌNG - NIỀM MONG ĐỢI
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, bầu khí phụng vụ của Giáo hội khoác lên mình màu tím, màu của sự chờ đợi, màu của sự hối cải và hy vọng. Chúng ta chính thức bước vào Mùa Vọng – khoảng thời gian hồng phúc để chuẩn bị tâm hồn đón mừng mầu nhiệm Ngôi Hai Thiên Chúa xuống thế làm người.
Nhưng Mùa Vọng không chỉ là việc chuẩn bị những hang đá lộng lẫy hay những ánh đèn rực rỡ bên ngoài. Mùa Vọng đích thực là hành trình của nội tâm. Trong hành trình thiêng liêng này, chúng ta không đi một mình. Chúng ta có một người dẫn đường tuyệt vời, một người đã sống trọn vẹn ý nghĩa của sự mong đợi, đó chính là Đức Trinh Nữ Maria – Mẹ của Mùa Vọng.
Lời Chúa hôm nay trong Tin Mừng theo thánh Luca vang lên như một hồi chuông cảnh tỉnh: "Hãy tỉnh thức và cầu nguyện". Giữa một thế giới đầy ắp những ồn ào, lo toan và cám dỗ của sự hưởng thụ, lời mời gọi ấy càng trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Chúng ta được mời gọi nhìn lên Mẹ Maria, học nơi Mẹ sự tĩnh lặng, sự phó thác và niềm khao khát Chúa đến cháy bỏng trong tim.
Với tâm tình đó, giờ đây, chúng ta hãy thành tâm sám hối, rũ bỏ những lo toan trần thế, những chè chén say sưa của đam mê, để xứng đáng cử hành Mầu Nhiệm Thánh.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 21, 34-36)
"Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: 'Các con hãy giữ mình, kẻo lòng các con ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng việc đời, mà ngày ấy thình lình đến với các con, như một chiếc lưới chụp xuống mọi người sống trên mặt đất. Vậy các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, để có thể thoát khỏi những việc sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người'."
BÀI GIẢNG
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Chúng ta đang khởi đầu một chu kỳ phụng vụ mới với Mùa Vọng. Khi nói đến Mùa Vọng, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí chúng ta thường là sự chờ đợi. Nhưng chờ đợi là một trạng thái tâm lý không hề dễ chịu đối với con người thời đại này. Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên của tốc độ, của sự tức thời. Chúng ta muốn thức ăn nhanh, tin nhắn gửi đi phải được trả lời ngay lập tức, và mọi nhu cầu phải được đáp ứng trong tích tắc. Vì thế, "chờ đợi" thường đồng nghĩa với sự lãng phí thời gian, sự bực bội và mệt mỏi. Thế nhưng, Giáo hội lại dành ra hẳn bốn tuần lễ để mời gọi chúng ta "tập chờ đợi". Tại sao vậy? Bởi vì có những điều quý giá nhất trong cuộc đời chỉ có thể chín muồi qua thời gian, và Thiên Chúa là Đấng không bao giờ đến trong sự vội vã huyên náo, mà Ngài đến trong sự tiệm tiến của ân sủng. Trong sự chờ đợi thiêng liêng này, chúng ta tìm thấy hình bóng của Đức Maria, người nữ tỳ của sự mong đợi, người Mẹ của Mùa Vọng.
Hôm nay, tôi mời gọi cộng đoàn cùng chiêm ngắm Mùa Vọng qua lăng kính của Mẹ Maria, đối chiếu với lời cảnh báo nghiêm khắc nhưng đầy tình thương của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe: "Các con hãy giữ mình, kẻo lòng các con ra nặng nề".
Trước hết, chúng ta hãy nhìn vào thực trạng mà Chúa Giêsu mô tả. Ngài dùng cụm từ "lòng các con ra nặng nề". Đây là một diễn tả tâm lý và thiêng liêng cực kỳ sâu sắc. Cái gì làm cho lòng người ta nặng nề? Chúa liệt kê: "chè chén say sưa" và "lo lắng việc đời". Có vẻ như đây là hai thái cực đối lập nhưng lại cùng dẫn đến một kết cục. Một bên là tìm quên trong khoái lạc, trong sự hưởng thụ vật chất, để rồi thân xác rã rời, tâm trí mụ mị. Một bên là bị đè nén bởi gánh nặng cơm áo gạo tiền, bởi áp lực công danh sự nghiệp, khiến con người lúc nào cũng căng thẳng, lo âu. Cả hai trạng thái này – buông thả và lo âu quá độ – đều có chung một hệ quả: nó làm cho trái tim con người trở nên "nặng", không thể bay lên cao, không thể hướng về Thiên Chúa. Khi lòng đã nặng, đôi mắt tâm hồn sẽ khép lại, và chúng ta rơi vào trạng thái "ngủ mê" về mặt thiêng liêng. Chúng ta sống, nhưng thực ra chỉ là tồn tại, bị cuốn theo dòng chảy xô bồ mà quên mất cùng đích của cuộc đời. Đó là lúc "ngày ấy" – ngày của Thiên Chúa – đến như một chiếc lưới, và chúng ta hoàn toàn bị động, sợ hãi.
Đối lập hoàn toàn với hình ảnh "lòng nặng nề" ấy là hình ảnh của Đức Mẹ trong Mùa Vọng. Mẹ Maria là mẫu gương tuyệt đối của sự "tỉnh thức và cầu nguyện". Nhưng sự tỉnh thức của Mẹ không phải là sự mất ngủ vì lo âu, cũng không phải sự thao thức của toan tính. Sự tỉnh thức của Mẹ là sự bén nhạy của một trái tim đang yêu và đang chờ đợi người mình yêu. Hãy tưởng tượng về chín tháng Mẹ cưu mang Chúa Giêsu. Đó là Mùa Vọng đầu tiên và dài nhất của lịch sử cứu độ. Trong suốt thời gian đó, Mẹ Maria có "lo lắng việc đời" không? Chắc chắn là có. Mẹ phải lo cho cuộc hành trình về Bêlem, lo cho việc sinh nở trong cảnh nghèo túng. Nhưng Mẹ không để những lo lắng ấy làm "nặng lòng". Thay vào đó, Mẹ biến sự chờ đợi thành cầu nguyện. Mẹ lắng nghe từng nhịp đập của bào thai Giêsu trong cung lòng mình. Sự tỉnh thức của Mẹ là sự hướng nội sâu sắc, là sự hiệp thông liên lỉ với Thiên Chúa đang lớn lên từng ngày trong xác phàm của mình.
Chủ đề của chúng ta hôm nay là "Mẹ của Mùa Vọng – Niềm mong đợi". Niềm mong đợi của Mẹ Maria có gì khác biệt với sự chờ đợi của chúng ta? Chúng ta thường mong đợi Chúa đến để giải quyết các vấn đề của mình: mong Chúa chữa bệnh, mong Chúa ban ơn làm ăn phát đạt, mong Chúa cất đi gánh nặng. Đó là mong đợi Chúa làm "người phục vụ" cho ý muốn của mình. Còn Mẹ Maria mong đợi Chúa đến để "Thánh ý Ngài được thể hiện". Mẹ mong đợi Đấng Cứu Thế không phải để Ngài ban cho Mẹ quyền lực hay sự sung túc, mà để Ngài cứu chuộc nhân loại khỏi tội lỗi. Niềm mong đợi của Mẹ là một niềm hy vọng vị tha, hướng về kế hoạch lớn lao của Thiên Chúa.
Anh chị em thân mến, Chúa Giêsu nói: "Hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn". Trong bối cảnh xã hội ngày nay, lời kêu gọi này là một thách đố lớn. Thế giới chúng ta đang sống được thiết kế để làm chúng ta xao nhãng. Chiếc điện thoại thông minh trên tay, những thông báo liên tục từ mạng xã hội, những biển quảng cáo rực rỡ, tiếng nhạc xập xình từ các khu vui chơi... tất cả đều như muốn ru ngủ lương tâm chúng ta, làm cho chúng ta quên đi rằng: Chúa sẽ đến. Chúng ta dễ dàng dành hàng giờ để lướt web, nhưng lại thấy 15 phút cầu nguyện là quá dài. Chúng ta dễ dàng thức thâu đêm cho một bộ phim hay một trận bóng đá, nhưng lại gà gật khi tham dự Thánh lễ. Lòng chúng ta đang "nặng" vì những thứ hời hợt đó.
Vậy làm sao để "giảm cân" cho tâm hồn trong Mùa Vọng này? Làm sao để lòng nhẹ nhàng thanh thoát như Mẹ Maria? Câu trả lời nằm ở hai chữ: Dọn dẹp. Để đón khách quý, nhà cửa phải sạch sẽ. Để đón Chúa, tâm hồn phải được dọn dẹp. Mùa Vọng là lúc chúng ta cần can đảm cắt bớt những thú vui không cần thiết, giảm bớt thời gian cho những chuyện vô bổ, và quan trọng nhất là giảm bớt những lo toan thái quá. Hãy nhìn Mẹ Maria. Khi sứ thần truyền tin, Mẹ đã đặt tất cả những kế hoạch riêng tư, những dự định hôn nhân, và cả sự an toàn của bản thân sang một bên để nói lời "Xin Vâng". Sự "Xin Vâng" đó chính là hành động trút bỏ gánh nặng của cái tôi để Thiên Chúa lấp đầy.
Hãy học nơi Mẹ cách biến những công việc đời thường thành lời cầu nguyện. Khi rửa bát, khi lái xe, khi làm việc nơi công xưởng hay văn phòng, chúng ta vẫn có thể "tỉnh thức" bằng cách dâng những việc đó cho Chúa, bằng cách thầm thĩ những lời nguyện tắt: "Lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến", "Lạy Mẹ Maria, xin giúp con chuẩn bị tâm hồn". Đó chính là cách "cầu nguyện luôn" mà Chúa Giêsu nói tới. Cầu nguyện luôn không có nghĩa là quỳ trong nhà thờ 24/24, mà là sống trong sự hiện diện của Chúa từng giây phút.
Hơn nữa, "Niềm mong đợi" của Mẹ Maria còn mang một sắc thái của sự vui mừng. Mùa Vọng không phải là mùa của sự buồn thảm. Mặc dù chúng ta mang màu tím và hát những bài ca trầm buồn, nhưng nền tảng của Mùa Vọng là niềm vui. Tại sao? Vì chúng ta biết chắc chắn Đấng chúng ta mong đợi là ai và Ngài yêu thương chúng ta dường nào. Mẹ Maria khi mang thai Chúa Giêsu đã vội vã lên đường thăm bà Êlizabeth, và lời chào của Mẹ đã làm cho thai nhi trong bụng bà Êlizabeth nhảy mừng. Một người mang Chúa trong lòng thì không thể ủ rũ, sầu não. Nếu chúng ta nói mình đang sống Mùa Vọng, đang chờ đón Chúa mà gương mặt chúng ta vẫn cau có, lòng chúng ta vẫn đầy sự hận thù, ghen ghét, tính toán chi li, thì chúng ta chưa thực sự chờ đợi Chúa. Chúng ta chỉ đang chờ đợi cái tôi của mình được thỏa mãn mà thôi.
Hãy nhìn sâu hơn vào lời Chúa: "để có thể thoát khỏi những việc sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người". Động từ "đứng vững" ở đây rất mạnh mẽ. Người say sưa thì không đứng vững, họ lảo đảo. Người mang vác quá nặng vì lo âu cũng không đứng vững, họ bị còng lưng xuống. Chỉ có người tỉnh thức, người có tâm hồn nhẹ nhàng thanh thoát mới có thể "đứng vững". Mẹ Maria đã "đứng" dưới chân thập giá. Đó là hình ảnh hùng hồn nhất của sự tỉnh thức và đứng vững. Giữa lúc cả thế giới dường như sụp đổ, khi Con của Mẹ bị treo trên thập giá, Mẹ vẫn đứng đó. Mẹ đứng vững được là nhờ cả một đời Mẹ đã luyện tập sự tỉnh thức, đã nuôi dưỡng niềm hy vọng ngay cả trong tuyệt vọng. Mùa Vọng chuẩn bị cho chúng ta tư thế đó: tư thế của người Kitô hữu hiên ngang, không bị dòng đời cuốn trôi, không bị đau khổ quật ngã, vì chúng ta có niềm hy vọng vào Chúa Kitô.
Quay trở lại với cuộc sống gia đình và xã hội. Mùa Vọng là cơ hội để chúng ta chấn chỉnh lại các mối quan hệ. Nếu "chè chén say sưa" làm tan nát gia đình, thì sự tiết độ của Mùa Vọng sẽ hàn gắn nó. Nếu "lo lắng việc đời" làm cha mẹ xa cách con cái, vợ chồng lạnh nhạt với nhau, thì sự cầu nguyện chung trong gia đình vào Mùa Vọng sẽ hâm nóng lại tình yêu. Hãy thử tưởng tượng, thay vì mỗi người một chiếc điện thoại, mỗi tối gia đình dành ra 15 phút quây quần bên hang đá nhỏ hoặc vòng hoa Mùa Vọng, đọc vài kinh Kính Mừng, dâng lên Chúa những lo toan trong ngày. Chỉ cần thế thôi, "gánh nặng" sẽ vơi đi, và lòng người sẽ nhẹ nhàng hơn. Đó chính là cách chúng ta mời Mẹ Maria về nhà, để Mẹ dạy chúng ta cách mong đợi Chúa.
Trong những ngày này, có lẽ chúng ta sẽ thấy đường phố trang hoàng lộng lẫy. Nhưng đừng để ánh đèn neon làm lóa mắt đức tin. Hãy tìm những khoảng lặng. Hãy đi lễ sớm hơn một chút, hoặc nán lại sau lễ vài phút. Hãy nhìn lên tượng Đức Mẹ, và thầm hỏi: "Mẹ ơi, khi xưa Mẹ chờ Chúa sinh ra, Mẹ đã nghĩ gì? Mẹ đã yêu mến Chúa như thế nào? Xin chia sẻ cho con một chút tâm tình ấy". Chắc chắn Mẹ sẽ không từ chối. Mẹ là Mẹ của Mùa Vọng, Mẹ hiểu rõ nhất cái giá của sự chờ đợi và niềm hạnh phúc vỡ òa khi Lời Hứa được thực hiện.
Và cũng đừng quên, Chúa đến không chỉ vào ngày Giáng Sinh. Chúa đến mỗi ngày qua những người nghèo khổ, qua những người cần sự giúp đỡ của chúng ta. Sự tỉnh thức mà Chúa Giêsu mời gọi còn là sự nhạy bén để nhận ra Ngài trong tha nhân. Nếu chúng ta say sưa với bản thân, chúng ta sẽ mù lòa trước nỗi đau của người khác. Nếu chúng ta quá lo lắng cho túi tiền của mình, chúng ta sẽ dửng dưng trước bàn tay đang chìa ra cầu cứu. Mẹ Maria đã vội vã lên đường giúp bà chị họ ngay khi biết tin. Sự mong đợi của Mẹ là mong đợi trong hành động, trong bác ái. Mùa Vọng của chúng ta cũng phải là Mùa Vọng của sự sẻ chia. Hãy bớt một phần chi tiêu, bớt một bữa nhậu, để chia sẻ với những người đang thiếu thốn. Khi đó, lòng chúng ta sẽ nhẹ đi, và chỗ trống ấy sẽ được Chúa lấp đầy bằng niềm vui thánh thiện.
Tóm lại, Mùa Vọng là một món quà, không phải là một gánh nặng nghi lễ. Món quà ấy mời gọi chúng ta tái định hướng cuộc đời.
- Từ ồn ào sang tĩnh lặng.
- Từ lo âu sang phó thác.
- Từ hưởng thụ sang tiết độ.
- Từ ngủ mê sang tỉnh thức. Và trên con đường đó, Mẹ Maria đi trước chúng ta như Sao Mai dẫn lối.
Lạy Mẹ Maria, Mẹ của Mùa Vọng, xin Mẹ cầm tay chúng con, dắt chúng con đi qua những xáo trộn của cuộc đời này. Xin dạy chúng con biết giữ lòng mình cho nhẹ nhàng, biết gạt bỏ những đam mê trần tục, để tâm hồn chúng con trở thành máng cỏ êm ấm, sạch sẽ, sẵn sàng đón Chúa Hài Đồng ngự vào. Xin cho ngọn nến đức tin của chúng con luôn cháy sáng trong đêm tối của trần gian, để khi Chúa đến, dù là bất chợt, chúng con vẫn có thể ngẩng cao đầu, vui mừng ra đón Ngài cùng với Mẹ. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn để sẵn sàng đón Chúa đến. Cùng với Mẹ Maria - Mẹ của Mùa Vọng, chúng ta hãy dâng lên Thiên Chúa những lời nguyện xin tha thiết, để chuẩn bị tâm hồn xứng đáng cho ngày Chúa quang lâm.
- "Hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Đức Giáo Hoàng, các Giám mục và Linh mục trên toàn thế giới. Xin cho các ngài luôn là những người canh gác tỉnh thức, dùng đời sống cầu nguyện và sự thánh thiện để dẫn dắt đoàn chiên vượt qua những cám dỗ của thế gian, luôn hướng lòng về ngày Chúa lại đến.
- "Lo lắng việc đời khiến lòng ra nặng nề". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các nhà lãnh đạo quốc gia và những người nắm giữ trọng trách trong xã hội. Xin cho họ biết khước từ những tham vọng quyền lực và lợi ích cá nhân, để lo cho lợi ích chung của nhân loại, kiến tạo một thế giới hòa bình, công bằng, nơi mà người nghèo không bị bỏ rơi.
- "Một chiếc lưới chụp xuống mọi người". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang chìm đắm trong tội lỗi, những người đang nghiện ngập, đam mê khoái lạc hoặc đang tuyệt vọng vì gánh nặng cơm áo. Xin nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria, họ tìm thấy ánh sáng hy vọng, can đảm đứng dậy đổi mới cuộc đời và tìm lại được phẩm giá làm con cái Chúa trong Mùa Vọng này.
- "Đứng vững trước mặt Con Người". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta. Xin cho mỗi người, mỗi gia đình biết noi gương Mẹ Maria, sống Mùa Vọng bằng việc siêng năng tham dự Thánh Lễ, chuyên chăm cầu nguyện và thực thi bác ái, để tâm hồn chúng ta luôn nhẹ nhàng, thanh thoát, sẵn sàng đón mừng Đại Lễ Giáng Sinh sắp tới.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa là Cha nhân từ, Cha đã ban cho chúng con Mùa Vọng thánh thiện và người Mẹ tuyệt vời là Đức Trinh Nữ Maria để hướng dẫn chúng con. Xin nhậm lời chúng con cầu nguyện, và ban ơn Thánh Thần giúp chúng con luôn tỉnh thức đợi chờ Con Cha ngự đến. Người hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.