Nhảy đến nội dung

Tháng 4 2026

  • T6, 21/11/2025 - 08:32
  • admin1

THÁNG 4: CHỨNG NHÂN CỦA ÁNH SÁNG PHỤC SINH

04/04/2026 | Chủ đề: Thứ Bảy Tuần Thánh - Tĩnh lặng chờ Ánh sáng

  • Lưu ý: Ngày này không cử hành Thánh Lễ buổi sáng.
  • Suy niệm: Sự chờ đợi và niềm tin của Đức Mẹ khi Chúa nằm trong mộ.

 

THỨ BẢY TUẦN THÁNH - TĨNH LẶNG CHỜ ÁNH SÁNG

 

DẪN VÀO SUY NIỆM (Thay cho Dẫn vào Thánh Lễ)

(Lưu ý: Vì sáng Thứ Bảy Tuần Thánh Giáo Hội không cử hành Thánh Lễ, phần này là lời dẫn để cộng đoàn bước vào giờ suy niệm hoặc phụng vụ Lời Chúa).

Kính thưa cộng đoàn,

Hôm nay, một sự thinh lặng bao trùm khắp địa cầu. Một sự thinh lặng vĩ đại và cô tịch. Sự thinh lặng ấy hiện diện vì Đức Vua đang ngủ. Thiên Chúa đã chết trong xác phàm và xuống ngục tổ tông. Hôm nay, bàn thờ trơ trọi, nhà tạm bỏ ngỏ, không tiếng chuông, không tiếng đàn. Cả thế giới dường như nín thở.

Chúng ta đang đứng ở giữa khoảng khắc giao thời, giữa cái chết đau thương của ngày Thứ Sáu và niềm vui vỡ òa của ngày Chúa Nhật. Đây là ngày Thứ Bảy Tuần Thánh – ngày của sự chờ đợi. Nhưng sự chờ đợi này không phải là nỗi tuyệt vọng của kẻ không còn lối thoát, mà là sự tĩnh lặng của hạt lúa mì đang thối đi trong lòng đất để chuẩn bị nảy mầm. Trong bóng tối dày đặc của nấm mồ, chúng ta được mời gọi hướng nhìn về một ngọn đèn đức tin duy nhất vẫn còn cháy sáng, ngọn đèn không bao giờ tắt trong trái tim của Đức Trinh Nữ Maria. Mẹ đang ở đó, tĩnh lặng chờ Ánh Sáng.

Giờ đây, trong sự hiệp thông với nỗi đau và niềm hy vọng của Mẹ, chúng ta hãy lắng lòng mình lại, gạt bỏ mọi ồn ào phố thị, để cùng canh thức bên mồ Chúa.

 

BÀI TIN MỪNG: Mt 27, 62-66

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Hôm sau, tức là ngày sau ngày Chuẩn Bị, các thượng tế và những người Pharisêu kéo đến dinh tổng trấn Philatô và nói: "Thưa ngài, chúng tôi nhớ tên bịp bợm ấy khi còn sống có nói: 'Sau ba ngày, Ta sẽ trỗi dậy.' Vậy xin quan lớn truyền canh mộ kỹ càng cho đến ngày thứ ba, kẻo môn đệ hắn đến lấy trộm xác rồi phao tin cho dân là hắn đã từ cõi chết trỗi dậy. Và như thế, chuyện bịp sau cùng này sẽ còn tệ hại hơn chuyện trước." Ông Philatô bảo họ: "Các ngươi có lính canh, cứ đi mà canh giữ theo cách các ngươi biết." Thế là họ ra đi canh giữ mồ, niêm phong tảng đá và cắt lính canh.

Đó là Lời Chúa.

 

BÀI GIẢNG

(Bài giảng được viết liền mạch, không chia mục lớn, tập trung vào chiều sâu nội tâm của Đức Mẹ và ý nghĩa của sự thinh lặng).

Hôm nay, cả hoàn vũ chìm trong một giấc ngủ thâm sâu, một sự thinh lặng rợn ngợp bao trùm lên vạn vật. Chúa Giêsu, Đấng là Lời của Thiên Chúa, nay đã im tiếng. Đấng là Sự Sống, nay nằm bất động trong ngôi mộ đá lạnh lẽo. Ngày Thứ Bảy Tuần Thánh là một ngày kỳ lạ nhất trong lịch sử nhân loại, ngày mà Thiên Chúa dường như vắng mặt, ngày mà sự dữ dường như đã chiến thắng khi niêm phong tảng đá lấp cửa mồ. Đối với những người Do Thái và cả những người lính Rôma, câu chuyện về Giêsu Nazareth đã kết thúc. Một dấu chấm hết tàn nhẫn được đặt xuống. Những người Pharisêu hả hê vì đã loại trừ được cái gai trong mắt, Philatô rửa tay và quay về với toan tính chính trị, còn đám đông dân chúng – những người mới vài ngày trước tung hô "Hosanna" – nay đã tan tác trở về với cuộc sống thường nhật. Nhưng đối với chúng ta, và đặc biệt là đối với Mẹ Maria, hôm nay không phải là ngày của sự kết thúc, mà là ngày của sự "tạm dừng" đầy mầu nhiệm, một nốt lặng cần thiết trước khi bản hùng ca Khải Hoàn vang lên.

Hãy thử hình dung về tâm trạng của các tông đồ trong ngày hôm nay. Họ đang ở đâu? Có lẽ họ đang co cụm trong căn phòng Tiệc Ly, cửa đóng then cài vì sợ hãi người Do Thái. Phêrô, người đã thề sống chết với Thầy, giờ đây đang gục đầu trong nỗi ân hận khôn nguôi vì ba lần chối Chúa. Ánh mắt của Thầy khi gà gáy vẫn còn ám ảnh tâm trí ông, xé nát cõi lòng ông. Các môn đệ khác thì hoang mang, vỡ mộng. Họ đã tin rằng Thầy là Đấng Messia, là Đấng sẽ giải phóng Israel bằng quyền năng và vinh quang. Nhưng giờ đây, Đấng ấy đã chết nhục nhã như một tội đồ, trần truồng trên thập giá. Sự thất vọng bao trùm lấy họ. Đức tin của họ lung lay dữ dội. Họ cảm thấy bị bỏ rơi, lạc lõng giữa một thế giới thù địch. Đối với họ, ngày Thứ Bảy này là một đường hầm tối tăm không thấy ánh sáng cuối đường, là sự sụp đổ của mọi lý tưởng mà họ đã theo đuổi suốt ba năm qua.

Nhưng, giữa bầu khí tang thương và tuyệt vọng ấy, có một trái tim vẫn đập nhịp điệu của niềm tin, có một ngọn đèn dầu vẫn cháy sáng bền bỉ không gì có thể dập tắt. Đó là trái tim của Mẹ Maria. Truyền thống Giáo Hội rất thâm thúy khi dành ngày Thứ Bảy để kính Đức Mẹ, bởi vì vào ngày Thứ Bảy Tuần Thánh đầu tiên ấy, Đức Tin của cả Giáo Hội duy chỉ còn tồn tại trọn vẹn nơi Mẹ. Khi tất cả đều tháo chạy, khi tất cả đều nghi ngờ, Mẹ vẫn tin. Hãy chiêm ngắm Mẹ trong ngày hôm nay. Mẹ không gào thét thảm thiết, Mẹ không hoảng loạn chạy trốn. Mẹ "tĩnh lặng". Sự tĩnh lặng của Mẹ không phải là sự trống rỗng của kẻ mất hồn, mà là sự thinh lặng của một đại dương sâu thẳm, nơi chứa đựng một sức mạnh nội tâm phi thường. Mẹ đau đớn không? Có chứ, nỗi đau như lưỡi gươm sắc nhọn thâu qua tâm hồn như lời tiên tri Siméon năm nào. Nhưng trong nỗi đau tột cùng ấy, Mẹ không để cho bóng tối của sự tuyệt vọng xâm chiếm.

Tại sao Mẹ có thể đứng vững và chờ đợi trong khi những người đàn ông mạnh mẽ kia lại gục ngã? Bởi vì Mẹ là người duy nhất "ghi nhớ và suy đi nghĩ lại trong lòng". Trong sự thinh lặng của ngày Thứ Bảy, Mẹ tua lại cuốn phim cuộc đời của Con mình. Mẹ nhớ lại lời Sứ thần truyền tin: "Đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được". Mẹ nhớ lại đêm Giáng sinh, nhớ lại những phép lạ, và quan trọng hơn cả, Mẹ nhớ lại lời hứa của Con: "Sau ba ngày, Thầy sẽ sống lại". Các môn đệ đã quên lời hứa ấy vì nỗi sợ hãi lấn át, nhưng Mẹ thì không. Mẹ bám chặt lấy Lời ấy như chiếc neo thả vào lòng biển cả động. Đức tin của Mẹ không dựa trên cảm xúc, không dựa trên những gì mắt thấy tai nghe vào chiều Thứ Sáu, mà dựa trên sự tín thác tuyệt đối vào Thiên Chúa – Đấng trung tín. Mẹ tin rằng, Thiên Chúa không bao giờ lừa dối, và cái chết không thể là tiếng nói cuối cùng của Thiên Chúa Hằng Sống.

Hình ảnh Mẹ Maria chờ đợi trong ngày Thứ Bảy Tuần Thánh là hình ảnh đẹp nhất của "Đức Cậy". Trong thần học, hy vọng không phải là sự lạc quan ngây ngô rằng "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi". Hy vọng Kitô giáo là sự chắc chắn về những điều chưa xảy ra dựa trên lời hứa của Thiên Chúa. Mẹ Maria đang sống trọn vẹn nhân đức hy vọng này. Khi xác con nằm trong mộ đá, bị lấp kín bởi tảng đá nặng nề, bị canh giữ bởi lính tráng, theo lý trí con người thì đó là "hết đường". Nhưng với Mẹ, tảng đá kia chỉ là tạm thời. Sự chờ đợi của Mẹ là một cuộc chiến đấu thiêng liêng. Mẹ chiến đấu chống lại sự cám dỗ của tuyệt vọng, chống lại tiếng nói của ma quỷ đang thì thầm rằng: "Thất bại rồi, Maria ơi! Thiên Chúa đã bỏ rơi bà rồi". Mẹ đáp trả lại bằng sự thinh lặng cầu nguyện. Trong căn phòng u tối đó, Mẹ trở thành Bàn Thờ, trở thành Giáo Hội đầu tiên và duy nhất đang canh thức chờ Chúa Phục Sinh.

Cuộc đời của mỗi chúng ta cũng có những "ngày Thứ Bảy Tuần Thánh" như thế. Đó là những khoảng thời gian mà Thiên Chúa dường như im lặng trước những lời cầu xin tha thiết của chúng ta. Đó là khi chúng ta đối diện với thất bại, với bệnh tật, với sự ra đi của người thân yêu, hay sự sụp đổ của công danh sự nghiệp. Chúng ta cảm thấy như Chúa đang ngủ, như Ngài vắng mặt. Chúng ta rơi vào trạng thái của các tông đồ: sợ hãi, hoang mang và muốn buông xuôi. Những lúc ấy, thế giới xung quanh vẫn ồn ào, vẫn quay cuồng, thậm chí còn chế giễu đức tin của chúng ta như những người Pharisêu chế giễu Chúa trên thập giá. Chúng ta cảm thấy cô đơn tột cùng.

Chính trong những "ngày Thứ Bảy" đen tối của cuộc đời đó, chúng ta cần chạy đến nương nhờ nơi Đức Mẹ. Hãy nhìn vào Mẹ để học cách chờ đợi. Chờ đợi không phải là ngồi yên thụ động, mà là một hành động của đức tin can trường. Chờ đợi là tiếp tục tin tưởng khi mọi bằng chứng xung quanh đều chống lại niềm tin đó. Chờ đợi là tiếp tục yêu thương khi trái tim đang rỉ máu. Mẹ Maria dạy chúng ta rằng, sự thinh lặng của Thiên Chúa không phải là sự vắng mặt, mà là một không gian để Ngài thực hiện những công trình vĩ đại hơn. Hạt giống phải chết đi trong lòng đất thầm lặng mới có thể trổ sinh bông hạt. Nếu không có ngày Thứ Bảy thinh lặng, sẽ không có sự bùng nổ vinh quang của ngày Chúa Nhật. Nếu không có sự chờ đợi trong đau khổ, niềm vui Phục Sinh sẽ không trọn vẹn ý nghĩa.

Hãy suy ngẫm sâu hơn về hình ảnh tảng đá lấp cửa mồ trong bài Tin Mừng. Những thượng tế và người Pharisêu đã xin Philatô: "Xin quan lớn truyền canh mộ kỹ càng... niêm phong tảng đá". Họ muốn dùng sức mạnh của trần thế, dùng quyền lực, luật pháp và quân đội để nhốt Thiên Chúa lại, để ngăn cản Sự Sống trỗi dậy. Đó là ảo vọng của con người qua mọi thời đại. Con người luôn tìm cách loại bỏ Thiên Chúa, niêm phong Ngài vào quá khứ, vào những định kiến, hoặc coi tôn giáo như một liều thuốc phiện đã lỗi thời. Họ nghĩ rằng tảng đá đó là vĩnh viễn. Nhưng họ không biết rằng, tảng đá càng nặng, lính canh càng đông, thì quyền năng của Thiên Chúa càng được tỏ hiện rạng ngời. Mẹ Maria biết điều đó. Mẹ không cần đến đập phá tảng đá, Mẹ không cần tranh cãi với lính canh. Mẹ chỉ cần chờ đợi. Bởi vì Mẹ biết, Ánh Sáng thật sự không gì có thể che khuất được.

"Tĩnh lặng chờ Ánh sáng". Chủ đề này mời gọi chúng ta đi vào chiều sâu nội tâm. Trong thế giới hiện đại, chúng ta quá sợ sự thinh lặng. Chúng ta lấp đầy cuộc sống bằng tiếng ồn của tivi, điện thoại, mạng xã hội. Chúng ta sợ đối diện với chính mình, sợ đối diện với những khoảng trống trong tâm hồn. Nhưng chính trong sự thinh lặng của ngày Thứ Bảy Tuần Thánh, chúng ta mới có thể nghe được tiếng Chúa nói, mới có thể cảm nhận được nhịp đập của sự Phục Sinh đang đến gần. Hãy để cho tâm hồn mình có những khoảng lặng cần thiết. Đừng vội vàng tìm kiếm những an ủi trần thế hời hợt. Hãy dám ở lại với nỗi đau, hãy dám nhìn thẳng vào ngôi mộ, và cùng với Mẹ Maria, thắp lên ngọn nến của niềm hy vọng.

Trong ngày hôm nay, chúng ta cũng hãy nhớ đến những người đang sống trong "ngày Thứ Bảy" triền miên của cuộc đời họ. Những người đang mắc kẹt trong trầm cảm, những người đang tuyệt vọng vì bệnh tật, những gia đình đang tan vỡ, những người đang mất đức tin. Họ đang ở trong bóng tối và chưa thấy ánh bình minh. Chúng ta được mời gọi trở thành những người đồng hành cùng họ, như Gioan đã ở bên cạnh Mẹ. Chúng ta không thể giải quyết mọi vấn đề của họ ngay lập tức, cũng như Gioan không thể làm cho Chúa sống lại ngay lúc đó. Nhưng sự hiện diện thinh lặng, đầy cảm thông và tin tưởng của chúng ta có thể là một điểm tựa, giúp họ không gục ngã hoàn toàn trước khi ánh sáng ùa tới.

Đức Mẹ trong ngày Thứ Bảy Tuần Thánh còn là hình ảnh của Giáo Hội đang lữ hành. Giáo Hội bước đi trong trần gian, nhiều lúc cũng trải qua những đêm tối đức tin, những cơn bách hại, những khủng hoảng nội bộ khiến con thuyền Giáo Hội chao đảo. Những lúc ấy, nhiều người đã rời bỏ con thuyền, nhiều người đã lên tiếng chỉ trích. Nhưng cốt lõi của Giáo Hội, "Phần Tinh Tuyền" nhất của Giáo Hội vẫn luôn hiện diện nơi những tâm hồn thánh thiện, âm thầm cầu nguyện và tin tưởng như Mẹ Maria. Chính nhờ những tâm hồn "tĩnh lặng chờ ánh sáng" này mà Giáo Hội vẫn đứng vững và vượt qua mọi sóng gió để tiến về ngày quang lâm của Chúa.

Giờ đây, trời vẫn còn tối, đá vẫn lấp cửa mồ. Nhưng chúng ta biết một bí mật mà thế gian không biết: Chúa Kitô đang chiến thắng tử thần. Trong sự thinh lặng này, một cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra nơi ngục tổ tông, nơi Chúa Giêsu phá tan xiềng xích của tội lỗi và cái chết để giải thoát cho Adam và Eva, cho nhân loại từ khởi thiên lập địa. Mẹ Maria, với sự nhạy bén của trái tim người Mẹ và của người môn đệ tín trung nhất, dường như cảm nhận được sự rung chuyển của đất trời sắp xảy ra. Mẹ đang chuẩn bị tâm hồn để đón nhận tin vui. Mẹ không chuẩn bị thuốc thơm để ướp xác như các phụ nữ khác, vì Mẹ biết sẽ không cần đến nó. Mẹ chuẩn bị một tâm hồn tràn ngập hoan ca.

Kính thưa cộng đoàn, chỉ còn vài giờ nữa thôi, ngọn lửa Phục Sinh sẽ được thắp lên, tiếng Alleluia sẽ vang dội. Nhưng để niềm vui ấy thực sự thấm nhập vào tâm hồn, chúng ta cần trân trọng những giây phút của ngày Thứ Bảy này. Hãy dùng thời gian còn lại trong ngày hôm nay để "tĩnh lặng". Hãy suy gẫm về cái chết của Chúa để thấy được giá trị của sự sống lại. Hãy suy gẫm về tội lỗi của mình để thấy được giá trị của ơn cứu độ. Và nhất là, hãy đến bên Mẹ Maria, nắm lấy tay Mẹ, xin Mẹ truyền cho chúng ta chút sức mạnh của niềm tin sắt son, để giữa bao thử thách của cuộc đời, chúng ta vẫn có thể bình an chờ đợi Ánh Sáng của Chúa Kitô Phục Sinh bừng lên, xua tan mọi bóng tối cuộc đời.

Lạy Mẹ Maria, Mẹ của niềm hy vọng, xin ở lại với chúng con trong những giờ phút thinh lặng này. Khi đức tin chúng con chao đảo, xin Mẹ hãy là điểm tựa. Khi chúng con mỏi mòn chờ đợi, xin Mẹ hãy dạy chúng con biết kiên nhẫn và tín thác. Xin giúp chúng con giữ ngọn đèn đức tin luôn cháy sáng, để sẵn sàng đón mừng Chúa Giêsu, Con Mẹ, khải hoàn vinh thắng. Amen.

 

LỜI NGUYỆN TÍN HỮU

Chủ tế: Anh chị em thân mến, trong bầu khí thinh lặng linh thiêng của ngày Thứ Bảy Tuần Thánh, chúng ta cùng với Đức Trinh Nữ Maria canh thức bên mồ Chúa. Với niềm tin tưởng và hy vọng vào quyền năng Phục Sinh sắp tỏ hiện, chúng ta cùng dâng lên Thiên Chúa những lời nguyện xin tha thiết:

1.    "Các ngươi có lính canh, cứ đi mà canh giữ theo cách các ngươi biết." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Hội Thánh Chúa, đang lữ hành giữa thế gian đầy bách hại và thử thách. Xin cho các vị Mục tử và mọi thành phần Dân Chúa luôn giữ vững đức tin can trường, biết dùng sự thinh lặng cầu nguyện và đời sống thánh thiện để làm chứng cho Ánh Sáng Chân Lý giữa một thế giới đang tìm cách chối bỏ Thiên Chúa.

2.    Sự thinh lặng của Mẹ Maria là tiếng nói của niềm hy vọng. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang sống trong tuyệt vọng, những người đang chịu đau khổ về thể xác cũng như tinh thần, đặc biệt là những người đang hấp hối cô đơn. Xin cho họ cảm nhận được sự hiện diện từ mẫu của Đức Mẹ, để họ tìm thấy sức mạnh và niềm an ủi trong khi chờ đợi ơn giải thoát của Chúa.

3.    Đức tin kiên vững khi đối diện với nấm mồ đóng kín. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các Kitô hữu đang gặp khủng hoảng đức tin, những người đang cảm thấy Chúa vắng mặt trong cuộc đời mình. Xin cho ngọn lửa đức tin trong họ được thắp lại nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria, để họ nhận ra rằng sau bóng tối của ngày Thứ Bảy luôn là ánh bình minh rực rỡ của ngày Phục Sinh.

4.    Tĩnh lặng để chờ đón Ánh Sáng. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta trong ngày hôm nay. Xin cho mỗi người biết trân trọng sự thinh lặng, biết gạt bỏ những lo toan trần thế để dọn mình xứng đáng, chuẩn bị tâm hồn trong sạch và hân hoan đón mừng Đại Lễ Phục Sinh sắp tới.

Chủ tế: Lạy Thiên Chúa toàn năng, Con Chúa đã an nghỉ trong nấm mồ để thánh hóa sự chết và chuẩn bị cho sự sống mới. Xin nhận lời chúng con cầu nguyện và nhờ lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria, xin ban cho chúng con một đức tin vững vàng, để chúng con luôn kiên trì tỉnh thức chờ đợi ngày Con Chúa quang lâm vinh hiển. Người hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.


 

 

11/04/2026 | Chủ đề: Mẹ của niềm vui Phục Sinh

  • Ý lực: Loan báo tin vui Chúa đã sống lại.
  • Tin Mừng: Mc 16, 9-15 (Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ loan báo Tin Mừng).

 

MẸ CỦA NIỀM VUI PHỤC SINH

 

DẪN VÀO THÁNH LỄ

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Hôm nay, trong bầu khí hân hoan của Mùa Phục Sinh, chúng ta quy tụ về đây để cùng nhau cử hành mầu nhiệm vĩ đại nhất của đức tin Kitô giáo: Chúa Giêsu Kitô đã chiến thắng tử thần và sống lại vinh quang. Phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta chiêm ngắm một dung mạo đặc biệt, người đã âm thầm hiệp thông trọn vẹn với cuộc khổ nạn của Chúa và giờ đây cũng là người thụ hưởng niềm vui viên mãn nhất của sự Phục Sinh, đó là Đức Trinh Nữ Maria – Mẹ của niềm vui Phục Sinh.

Nếu như dưới chân thập giá, Mẹ là Mẹ Sầu Bi, trái tim bị lưỡi gươm thâu qua, thì trong ánh sáng Phục Sinh, Mẹ trở thành Mẹ của niềm hy vọng và hoan lạc. Tin Mừng hôm nay theo thánh Máccô thuật lại việc Chúa Giêsu Phục Sinh hiện ra và trao sứ vụ loan báo Tin Mừng cho các môn đệ. Trong hành trình đức tin ấy, Mẹ Maria chính là điểm tựa, là mẫu gương của niềm tin kiên vững và là nguồn động viên để chúng ta ra đi loan báo tin vui Chúa đã sống lại.

Hiệp dâng Thánh lễ này, chúng ta hãy xin Mẹ Maria cầu bầu, giúp tâm hồn chúng ta rũ bỏ những u tối của nghi nan, sợ hãi, để mặc lấy ánh sáng của Đấng Phục Sinh. Giờ đây, để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh, chúng ta hãy thành tâm sám hối tội lỗi.

 

BÀI TIN MỪNG

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Máccô (Mc 16, 9-15)

Khi Chúa Giêsu sống lại, sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, thì trước hết Người hiện ra với Maria Mađalêna, kẻ đã được Người đuổi bảy quỷ. Bà đi báo tin cho những kẻ đã từng ở với Người, lúc đó đang buồn rầu khóc lóc. Họ nghe bà nói Người đang sống và bà đã thấy Người, nhưng họ không tin. Sau đó, Người hiện ra dưới một hình dạng khác với hai người trong nhóm họ đang trên đường về quê. Hai người này trở về báo tin cho những người khác, nhưng họ cũng không tin hai người ấy. Sau cùng, Người hiện ra với mười một tông đồ lúc đang ngồi ăn; Người khiển trách lòng tin chai đá của họ, vì họ không tin những kẻ đã thấy Người sống lại. Và Người nói với họ: "Các con hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo".

 

BÀI GIẢNG

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ, câu chuyện về sự Phục Sinh của Đức Giêsu Kitô không chỉ là một biến cố lịch sử xảy ra một lần thay đổi mãi mãi dòng chảy của nhân loại, mà còn là một hành trình nội tâm đầy cam go của những người đi theo Chúa. Đoạn Tin Mừng Máccô mà chúng ta vừa lắng nghe hôm nay vẽ lên một bức tranh rất thực tế, rất con người về những phản ứng đầu tiên trước tin vui Phục Sinh. Đó không phải là sự vỡ òa ngay lập tức của niềm vui, mà khởi đầu là sự nghi ngờ, là nỗi buồn rầu khóc lóc, là sự cứng lòng tin. Giữa bối cảnh của sự hoang mang và cứng lòng ấy, hình ảnh của niềm vui Phục Sinh cần được thắp lên một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và khi chúng ta suy ngẫm về Mùa Phục Sinh, không thể không hướng về Đức Maria, người mà truyền thống Giáo Hội vẫn ưu ái gọi là "Mẹ của niềm vui Phục Sinh", mặc dù trang Tin Mừng này không nhắc tên Mẹ trực tiếp, nhưng sự hiện diện thiêng liêng của Mẹ bao trùm lên toàn bộ mầu nhiệm này.

Khởi đi từ trang Tin Mừng, chúng ta thấy thánh sử Máccô thuật lại việc Chúa Giêsu hiện ra trước hết với Maria Mađalêna. Đây là một chi tiết đắt giá và đầy ý nghĩa. Tại sao lại là Mađalêna? Tại sao không phải là Phêrô, vị thủ lãnh, hay Gioan, người môn đệ Chúa yêu? Maria Mađalêna đại diện cho một tình yêu tìm kiếm, một tâm hồn đã được chữa lành và mang ơn sâu nặng. Bà đã đi tìm Chúa từ sáng sớm, khi trời còn tối, khi hy vọng dường như đã tắt lịm sau tảng đá lấp cửa mồ. Tình yêu đã thúc bách bà, và chính tình yêu ấy đã cho bà đặc ân trở thành "tông đồ của các tông đồ". Bà chạy về báo tin cho các môn đệ, những người đang "buồn rầu khóc lóc". Chúng ta hãy dừng lại ở hình ảnh này. Các môn đệ, những người đã cùng ăn, cùng uống, cùng chứng kiến bao phép lạ của Thầy, giờ đây đang chìm trong tuyệt vọng. Nỗi đau mất mát quá lớn, sự sụp đổ của lý tưởng khi thấy Thầy chết trên thập giá đã đóng băng trái tim họ. Khi nghe tin Chúa sống lại, phản ứng của họ là "không tin". Sự cứng lòng này không hẳn xuất phát từ sự chối bỏ ác ý, mà có lẽ xuất phát từ cơ chế tự vệ của con người: họ sợ phải hy vọng để rồi lại thất vọng thêm một lần nữa.

Tiếp đó, Chúa hiện ra với hai môn đệ trên đường về quê. Chúng ta thường liên tưởng đến câu chuyện Emmaus. Họ bỏ Giêrusalem mà đi, bỏ lại sau lưng những ký ức đau buồn. Chúa đồng hành, Chúa bẻ bánh, mắt họ mở ra, và họ quay trở lại báo tin. Nhưng một lần nữa, các tông đồ ở nhà vẫn "không tin". Sự hoài nghi bao trùm lấy cộng đoàn sơ khai. Phải chăng niềm tin vào sự Phục Sinh là một thách đố quá lớn đối với lý trí con người? Phải chăng cái chết là một thực tại quá tàn khốc khiến người ta không dám tin vào sự sống lại? Chúa Giêsu sau cùng đã hiện ra với nhóm Mười Một, và lần này, Ngài không chỉ hiện ra để an ủi, mà còn để "khiển trách sự cứng lòng tin" của họ. Ngài trách họ vì đã không tin lời chứng của những người đã thấy Ngài. Đức tin không chỉ đến từ trải nghiệm cá nhân, mà còn đến từ việc lắng nghe và đón nhận chứng tá của cộng đoàn. Và chính từ sự khiển trách đầy yêu thương đó, Ngài trao cho họ sứ mạng vĩ đại: "Các con hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo". Từ những con người nhát đảm, nghi ngờ, Chúa biến họ thành những sứ giả can trường.

Trong toàn bộ bức tranh về sự nghi nan và cứng lòng của các tông đồ ấy, chúng ta tự hỏi: Đức Maria đang ở đâu? Tin Mừng Máccô không nhắc đến Mẹ trong đoạn này, nhưng trong dòng chảy đức tin của Giáo Hội và trong sự chiêm niệm sâu xa, chúng ta nhận ra Mẹ là điểm tựa vững chắc nhất giữa cơn bão táp của sự hoang mang. Nếu các tông đồ "buồn rầu khóc lóc" và không tin, thì Mẹ Maria, người đã đứng dưới chân thập giá, người đã ôm xác con mình, lại là người giữ ngọn lửa đức tin cháy sáng trong ngày Thứ Bảy Tuần Thánh. Mẹ là Mẹ của niềm vui Phục Sinh chính bởi vì Mẹ đã nếm trải đến tận cùng nỗi đau của sự khổ nạn. Không có niềm vui nào rực rỡ nếu không đi qua bóng tối của đau khổ. Niềm vui của Mẹ không ồn ào, không cần những bằng chứng hữu hình như việc xỏ ngón tay vào lỗ đinh, bởi vì đức tin của Mẹ là đức tin tròn đầy, một đức tin "đã tin rằng lời Chúa phán sẽ được thực hiện".

Chúng ta hãy hình dung về niềm vui của Mẹ. Khi Chúa Giêsu phục sinh, chắc hẳn cuộc gặp gỡ giữa Con và Mẹ là cuộc gặp gỡ thiêng liêng và thầm kín nhất, vượt ra ngoài mọi ngôn từ của Tin Mừng. Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã từng suy niệm rằng, dù Tin Mừng không ghi lại, nhưng làm sao Chúa Giêsu có thể không đến với Mẹ của mình đầu tiên? Niềm vui của Mẹ lúc này là sự vỡ òa của lời "Xin Vâng" trọn vẹn. Nếu ngày xưa tiếng "Xin Vâng" đưa Mẹ vào hành trình nhập thể đầy gian nan, thì nay tiếng "Xin Vâng" trong thinh lặng đưa Mẹ vào vinh quang Phục Sinh. Mẹ vui không chỉ vì Con mình đã sống lại, mà còn vui vì công trình cứu chuộc nhân loại đã hoàn tất. Sự chết đã bị đánh bại. Ánh sáng đã chiến thắng bóng tối. Mẹ là "Mẹ của niềm vui Phục Sinh" vì Mẹ là người đầu tiên và hoàn hảo nhất cảm nghiệm được hoa trái của ơn cứu độ. Trong kinh "Lạy Nữ Vương Thiên Đàng" (Regina Caeli) mà chúng ta đọc trong Mùa Phục Sinh thay cho kinh Truyền Tin, Giáo Hội mời gọi: "Lạy Nữ Vương Thiên Đàng hãy vui mừng, Alleluia". Lời mời gọi ấy xác nhận vai trò trung tâm của Mẹ trong niềm vui này. Mẹ vui để san sẻ niềm vui ấy cho đoàn con đang còn lữ thứ, đang còn nghi nan như các tông đồ xưa.

Nhìn vào Mẹ, chúng ta thấy được mối liên hệ mật thiết giữa "Niềm vui Phục Sinh" và sứ mạng "Loan báo Tin Mừng". Trong bài Tin Mừng, ngay sau khi khiển trách các tông đồ, Chúa Giêsu ra lệnh: "Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ". Niềm vui Phục Sinh không phải là một kho báu để cất giấu, không phải là một cảm xúc cá nhân để tận hưởng một mình, mà là một năng lượng bùng nổ đòi buộc phải được sẻ chia. Mẹ Maria là mẫu gương tuyệt hảo cho sứ mạng này. Ngay từ khi mang thai Đấng Cứu Thế, Mẹ đã vội vã lên đường đi thăm bà Êlisavét để mang tin vui đến. Giờ đây, trong ánh sáng Phục Sinh, sự hiện diện của Mẹ giữa các tông đồ (như trong nhà Tiệc Ly chờ đón Chúa Thánh Thần) là sự hiện diện củng cố, khích lệ và thúc đẩy. Mẹ không đi rao giảng bằng lời nói ở các quảng trường, nhưng Mẹ rao giảng bằng đời sống cầu nguyện, bằng sự hiện diện yêu thương và bằng niềm tin kiên vững. Mẹ làm cho niềm tin vào Đấng Phục Sinh trở nên sống động và dịu dàng.

Kính thưa cộng đoàn, sứ điệp "Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ loan báo Tin Mừng" ngày hôm nay vẫn còn nguyên tính cấp thiết. Thế giới chúng ta đang sống vẫn còn đó quá nhiều những "nấm mồ" của tuyệt vọng, của chiến tranh, của hận thù và dửng dưng. Con người ngày nay cũng giống như các tông đồ xưa, nhiều khi "nghe mà không tin", thấy dấu lạ mà vẫn cứng lòng. Họ cần những chứng nhân sống động. Họ cần thấy niềm vui Phục Sinh hiện diện thực sự trên khuôn mặt và trong đời sống của người Kitô hữu. Chúng ta không thể loan báo tin vui Chúa sống lại với một khuôn mặt ủ dột, buồn phiền. Chúng ta không thể nói về hy vọng khi chính chúng ta đang sống trong bế tắc và than vãn. Để trở thành sứ giả của Tin Mừng Phục Sinh, chúng ta cần phải đến trường học của Mẹ Maria.

Học nơi Mẹ sự kiên trì trong đức tin khi mọi sự dường như sụp đổ. Có những lúc trong cuộc đời, chúng ta đối diện với những "ngày Thứ Bảy Tuần Thánh" dài dằng dặc – đó là khi bệnh tật, thất bại, hay sự chia ly ập đến. Lúc đó, Chúa dường như im lặng. Lúc đó, đức tin bị thử thách. Hãy nhìn lên Mẹ. Mẹ đã đứng vững, và Mẹ đã chờ đợi trong hy vọng. Chính nhờ sự kiên trung đó, niềm vui Phục Sinh khi đến với Mẹ mới trở nên trọn vẹn và thâm sâu. Chúng ta cũng vậy, chỉ khi dám tin vào quyền năng của Thiên Chúa ngay trong bóng tối, chúng ta mới có thể trở thành chứng nhân thuyết phục cho ánh sáng của Ngài.

Hơn nữa, Mẹ Maria dạy chúng ta rằng loan báo Tin Mừng là đem tình yêu và sự sống của Chúa đến cho người khác. "Loan báo cho mọi loài thọ tạo" có nghĩa là không loại trừ ai, không giới hạn không gian nào. Tin Mừng Phục Sinh phải được len lỏi vào các gia đình đang rạn nứt để hàn gắn, vào những nơi làm việc đầy cạnh tranh để mang lại bình an, vào những tâm hồn cô đơn để mang lại sự ủi an. Mỗi người Kitô hữu phải là một "Maria Mađalêna" nhiệt thành chạy đi báo tin, phải là một người môn đệ Emmaus quay trở lại Giêrusalem để chia sẻ cảm nghiệm gặp gỡ Chúa. Nhưng trên hết, hãy mang trong mình trái tim của Mẹ Maria – một trái tim biết suy đi nghĩ lại trong lòng, biết cảm thông và nâng đỡ những ai đang yếu đức tin.

Chúng ta cũng cần nhận ra rằng, sự cứng lòng tin của các tông đồ trong bài Tin Mừng là một lời cảnh tỉnh cho chính chúng ta. Đôi khi chúng ta sống đạo theo thói quen, nghe về sự Phục Sinh năm này qua năm khác nhưng lòng chúng ta không còn rung cảm, đời sống chúng ta không có gì thay đổi. Đó là một dạng của sự "chai đá". Chúa Giêsu muốn phá vỡ lớp vỏ chai đá đó. Ngài muốn chúng ta chạm vào Ngài qua Bí tích Thánh Thể, qua Lời Chúa và qua tha nhân. Khi chúng ta thực sự gặp Đấng Phục Sinh, chúng ta không thể ngồi yên. Niềm vui sẽ đẩy chúng ta ra đi. Như Mẹ Maria, Mẹ của Giáo Hội, Mẹ luôn đồng hành với từng bước chân truyền giáo của con cái mình. Mẹ vui khi thấy một người tội lỗi ăn năn, Mẹ vui khi thấy một cộng đoàn hiệp nhất, Mẹ vui khi Tin Mừng của Con Mẹ được lan tỏa.

Trong bối cảnh xã hội ngày nay, việc loan báo Tin Mừng Phục Sinh còn mang một ý nghĩa là bảo vệ và tôn trọng sự sống. Chúa đã sống lại để khẳng định rằng sự sống là quà tặng thiêng liêng và vĩnh cửu. Mẹ của niềm vui Phục Sinh cũng là Mẹ của sự sống. Noi gương Mẹ, chúng ta được mời gọi trở thành những người bảo vệ sự sống, từ khi thụ thai cho đến cái chết tự nhiên, bảo vệ phẩm giá con người, và gieo rắc văn minh tình thương. Đó là cách thiết thực nhất để nói với thế giới rằng: Chúa đã sống lại thật rồi!

Cuối cùng, xin Mẹ Maria, Mẹ của niềm vui Phục Sinh, cầu thay nguyện giúp cho mỗi người chúng ta. Xin Mẹ lau khô những giọt nước mắt buồn phiền, xua tan những đám mây nghi ngờ đang che phủ tâm trí chúng ta. Xin Mẹ dạy chúng ta biết chạy đến với Chúa Giêsu, Đấng đã chiến thắng tử thần, để kín múc nguồn sức sống mới. Và từ nguồn sức sống ấy, xin cho chúng ta can đảm ra đi, "khắp tứ phương thiên hạ", để mỗi lời nói, mỗi việc làm của chúng ta đều vang lên điệp khúc Alleluia, đều là một lời chứng hùng hồn rằng Tình Yêu mạnh hơn sự chết, và niềm vui Phục Sinh là niềm vui dành cho tất cả mọi người. Amen.

 

LỜI NGUYỆN TÍN HỮU

Chủ tế: Anh chị em thân mến, Đức Kitô Phục Sinh đã chiến thắng tử thần và trao cho Hội Thánh sứ mạng loan báo Tin Mừng cứu độ cho muôn dân. Trong niềm hân hoan mừng Chúa sống lại, và nhờ lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria – Mẹ của niềm vui Phục Sinh, chúng ta hãy tha thiết dâng lời nguyện xin:

1.    "Các con hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Đức Giáo Hoàng, các Giám mục, Linh mục và mọi thành phần Dân Chúa. Xin cho các ngài luôn mang trong mình ngọn lửa nhiệt thành của các Tông đồ xưa và sự dịu dàng, kiên vững của Mẹ Maria, để can đảm đem ánh sáng Chân lý Phục Sinh đến những nơi tăm tối nhất của thế giới.

2.    "Nhưng họ không tin". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang sống trong sự nghi nan, thất vọng, hoặc đang chối bỏ đức tin. Xin ánh sáng của Đấng Phục Sinh chiếu soi vào tâm trí họ, và nhờ lời cầu bầu của Mẹ Maria, xin cho họ cảm nhận được tình yêu thương xót của Chúa, để trái tim chai đá được mềm lại và mở ra đón nhận Tin Mừng cứu độ.

3.    Mẹ Maria là Mẹ của niềm vui Phục Sinh. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những người đang đau khổ về thể xác cũng như tinh thần, những nạn nhân của chiến tranh, thiên tai và bất công xã hội. Xin cho họ tìm thấy sự ủi an nơi tà áo Mẹ hiền, và qua sự giúp đỡ của cộng đoàn Kitô hữu, họ nhận ra rằng Chúa vẫn đang sống và đang hiện diện để chữa lành mọi vết thương.

4.    "Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta đang quy tụ nơi đây. Xin cho mỗi người biết làm mới lại đức tin của mình trong Mùa Phục Sinh này, biết noi gương Mẹ Maria sống phó thác và hân hoan, để trở thành những chứng nhân sống động của Chúa Kitô Phục Sinh ngay trong gia đình và môi trường sống hằng ngày.

Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh, Chúa là niềm vui và là hy vọng của chúng con. Xin thương nhận những ước nguyện chúng con vừa dâng lên với sự tín thác vào lời chuyển cầu của Mẹ Maria Thánh Mẫu. Xin biến đổi chúng con thành những khí cụ bình an của Chúa, để Tin Mừng Phục Sinh được lan toả khắp cùng bờ cõi trái đất. Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. Cộng đoàn: Amen.


 

 

18/04/2026 | Chủ đề: Mẹ Giáo hội sơ khai - Hiệp thông ánh sáng

  • Ý lực: Xây dựng cộng đoàn bác ái và hiệp nhất.
  • Tin Mừng: Cv 1, 12-14 (Các ông đồng tâm nhất trí cầu nguyện cùng với bà Maria).

 

MẸ GIÁO HỘI SƠ KHAI - HIỆP THÔNG ÁNH SÁNG

 

DẪN VÀO THÁNH LỄ

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây trong bầu khí linh thiêng, cùng hướng lòng về những giây phút khởi đầu đầy mầu nhiệm của Giáo hội. Chúng ta đang sống lại tâm tình của Nhà Tiệc Ly năm xưa, nơi các Tông đồ trở về sau biến cố Chúa Thăng Thiên, mang trong mình nỗi bâng khuâng nhưng cũng đầy hy vọng. Trong căn phòng ấy, không chỉ có sự thinh lặng chờ đợi, mà còn có sự hiện diện của một nhân vật đặc biệt – Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Chúa Giêsu và là Mẹ của Giáo hội sơ khai.

Chủ đề phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta chiêm ngắm hình ảnh: "Mẹ Giáo hội sơ khai - Hiệp thông ánh sáng". Giữa những lo âu của thời cuộc, Mẹ Maria như ngọn nến tĩnh lặng, quy tụ các Tông đồ, kiến tạo sự hiệp nhất và chuẩn bị tâm hồn cho Giáo hội đón nhận ngọn lửa Thánh Thần. Ý lực sống của chúng ta trong thánh lễ này là khát khao xây dựng một cộng đoàn bác ái và hiệp nhất, noi gương cộng đoàn tiên khởi "đồng tâm nhất trí" bên Mẹ.

Hiệp dâng thánh lễ này, xin cho mỗi người chúng ta biết tìm về bên Mẹ, để học bài học của sự hiệp thông, để xóa bỏ những chia rẽ, tị hiềm, và cùng nhau thắp lên ánh sáng tin yêu trong lòng thế giới hôm nay. Với tâm tình sám hối và khát khao hiệp nhất, chúng ta cùng dâng lên Chúa lời kinh nguyện đầu lễ.

 

BÀI TIN MỪNG (Sách Công vụ Tông đồ 1, 12-14)

Lưu ý: Theo Phụng vụ, đây là Bài Đọc 1, nhưng xin trình bày tại vị trí này theo cấu trúc yêu cầu của bạn.

Lời Chúa trong sách Công vụ Tông đồ.

Bấy giờ, các ông từ núi gọi là núi Ô-liu trở về Giê-ru-sa-lem. Núi này ở gần Giê-ru-sa-lem, cách một quãng đường được đi trong ngày sa-bát. Trở về nhà, các ông lên lầu trên, là nơi các ông trú ngụ. Đó là các ông: Phê-rô, Gio-an, Gia-cô-bê, An-rê, Phi-líp-phê, Tô-ma, Ba-tô-lô-mê-ô, Mát-thêu, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-môn thuộc nhóm Nhiệt Thành, và Giu-đa con ông Gia-cô-bê. Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện cùng với mấy người phụ nữ, với bà Ma-ri-a thân mẫu Đức Giê-su, và với anh em của Người.

Đó là Lời Chúa.

 

BÀI GIẢNG

Kính thưa quý ông bà và anh chị em,

Chúng ta vừa được lắng nghe một đoạn văn ngắn nhưng chứa đựng sức nặng ngàn cân của lịch sử cứu độ, trích từ sách Công vụ Tông đồ. Khung cảnh mở ra trước mắt chúng ta là Giêrusalem, ngay sau khi Chúa Giêsu rời khỏi tầm mắt của các môn đệ để về trời. Có lẽ, nếu đặt mình vào vị trí của các Tông đồ lúc bấy giờ, chúng ta sẽ cảm nhận được một sự hụt hẫng to lớn. Thầy đã đi rồi. Bầu trời trên núi Ô-liu đã khép lại. Những đôi mắt trần thế không còn nhìn thấy hình hài quen thuộc của Đấng Cứu Thế nữa. Họ trở về thành phố, băng qua những con đường quen thuộc nhưng với một tâm trạng hoàn toàn mới. Đó là sự pha trộn giữa nỗi sợ hãi trước sự thù địch của giới lãnh đạo Do Thái và niềm hy vọng mong manh vào lời hứa ban Thánh Thần. Trong bối cảnh tranh tối tranh sáng ấy, khi Giáo hội còn đang trong giai đoạn phôi thai, chưa có hình hài rõ rệt, chưa có cơ cấu tổ chức, chưa có những thánh đường nguy nga, thì điều gì đã giữ cho nhóm mười một người đàn ông đầy khiếm khuyết ấy không tan rã? Câu trả lời nằm ở cụm từ "Lầu trên" và sự hiện diện của một người Phụ nữ: Bà Maria, thân mẫu Đức Giêsu.

Hình ảnh "Lầu trên" hay còn gọi là Nhà Tiệc Ly, không chỉ là một địa điểm vật lý, mà đó là biểu tượng của tâm thế nội tâm. Để gặp gỡ Thiên Chúa, để đón nhận sức mạnh từ trời cao, con người cần phải tách mình ra khỏi sự ồn ào náo nhiệt của phố chợ, phải "lên cao" hơn những toan tính trần tục. Tại căn phòng ấy, Giáo hội sơ khai đã được cưu mang. Và nếu Nhà Tiệc Ly là dạ con của Giáo hội, thì Đức Maria chính là người mẹ đang ấp ủ sự sống mới đó. Thánh Luca, tác giả sách Công vụ, đã rất tinh tế khi ghi lại chi tiết: "Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện cùng với bà Maria". Mẹ không đứng đó để chỉ đạo, Mẹ không đứng đó để ban hành mệnh lệnh hay tổ chức bầu bán người lãnh đạo mới. Mẹ hiện diện ở đó như một "sự hiệp thông ánh sáng", một chiếc neo giữ con thuyền Giáo hội đang chòng chành được bình yên.

Tại sao sự hiện diện của Mẹ Maria lại quan trọng đến thế trong việc xây dựng một cộng đoàn bác ái và hiệp nhất? Chúng ta hãy nhớ lại, các Tông đồ là những con người rất khác nhau. Phêrô nhiệt thành nhưng hay vấp ngã; Tôma hay nghi ngờ; Simôn thuộc nhóm Nhiệt Thành với tư tưởng chính trị gay gắt; Mátthêu từng là người thu thuế bị coi khinh. Một nhóm người "tạp nham" về xuất thân, cá tính và quan điểm chính trị như thế, khi mất đi người Thầy lãnh đạo trực tiếp, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, đổ lỗi cho nhau về cái chết của Thầy, hay tranh giành vị trí đứng đầu. Nguy cơ tan rã là hiện hữu. Nhưng chính sự hiện diện của Mẹ Maria đã trở thành chất keo gắn kết họ. Mẹ là người duy nhất trong căn phòng ấy đã đi trọn vẹn hành trình với Chúa Giêsu từ tiếng "Xin Vâng" ở Nazareth, qua máng cỏ Bêlem, đến những năm tháng ẩn dật, và đỉnh cao là đứng dưới chân Thập giá. Mẹ là "ký ức sống động" về Chúa Giêsu. Nhìn vào Mẹ, các ông thấy lại hình ảnh của Thầy. Nhìn vào sự điềm tĩnh và đức tin kiên vững của Mẹ, những cái tôi ồn ào của các ông dịu xuống. Mẹ trở thành Mẹ của Giáo hội sơ khai chính vì Mẹ là người biết cách quy tụ con cái không bằng quyền lực, mà bằng tình yêu thương và sự cầu nguyện.

Chủ đề "Hiệp thông ánh sáng" gợi lên cho chúng ta một ý nghĩa sâu xa về bản chất của Giáo hội. Ánh sáng không bao giờ tồn tại đơn lẻ cho riêng mình; bản chất của ánh sáng là lan tỏa và soi chiếu. Sự hiệp thông trong Giáo hội sơ khai không phải là sự tụ tập của một đám đông sợ hãi co cụm lại để tìm cảm giác an toàn, mà là sự hiệp nhất để bùng lên ngọn lửa. Sách Công vụ mô tả họ "đồng tâm nhất trí". Trong nguyên ngữ Hy Lạp, từ này diễn tả sự hòa hợp của một dàn nhạc, nơi nhiều nhạc cụ khác nhau cùng tấu lên một bản hòa ca, cùng một nhịp đập, cùng một hơi thở. Sự "đồng tâm" này không tự nhiên mà có. Nó là kết quả của một quá trình từ bỏ ý riêng để hướng về ý Chúa. Và người thầy dạy tốt nhất cho bài học này chính là Mẹ Maria. Cả cuộc đời Mẹ là một chuỗi những lần từ bỏ ý riêng để "xin vâng" theo thánh ý Thiên Chúa. Trong Nhà Tiệc Ly, Mẹ dạy các Tông đồ cách cầu nguyện, cách chờ đợi. Mẹ dạy họ rằng sức mạnh của Giáo hội không đến từ gươm giáo của Phêrô hay sự khôn ngoan của thế gian, mà đến từ Chúa Thánh Thần. Sự hiệp thông ánh sáng chính là sự hiệp thông trong cầu nguyện, nơi mà mọi khác biệt bị xóa nhòa trước sự hiện diện của Thiên Chúa.

Nhìn vào Giáo hội sơ khai bên cạnh Mẹ Maria, chúng ta soi chiếu lại cộng đoàn của chúng ta ngày hôm nay. Ý lực sống "Xây dựng cộng đoàn bác ái và hiệp nhất" chưa bao giờ là một thách đố lỗi thời. Trong giáo xứ, trong các hội đoàn, và ngay trong gia đình chúng ta, sự chia rẽ vẫn len lỏi dưới nhiều hình thức. Chúng ta dễ dàng hiệp thông với nhau trong những bữa tiệc vui, nhưng lại khó "đồng tâm nhất trí" khi gặp khó khăn hay khi đụng chạm đến quyền lợi cá nhân. Chúng ta có thể ngồi cạnh nhau trong nhà thờ, nhưng lòng trí lại cách xa nhau ngàn dặm vì những định kiến, những lời nói hành, hay sự thiếu bao dung. Sự bác ái mà Chúa mời gọi không chỉ là bố thí vật chất, mà là sự bác ái trong tinh thần: biết chấp nhận sự khác biệt của người khác, biết lắng nghe nhau và cùng nhau hướng về mục đích chung.

Để xây dựng một cộng đoàn bác ái thực sự, chúng ta cần học cách "trở về lầu trên" như các Tông đồ xưa. Nghĩa là, chúng ta cần tạo ra những khoảng không gian và thời gian linh thiêng, tách biệt khỏi những toan tính hơn thua. Một cộng đoàn không có đời sống cầu nguyện chung, không có sự kết nối thiêng liêng, sẽ chỉ là một tổ chức xã hội lỏng lẻo. Khi các Tông đồ cầu nguyện cùng Mẹ Maria, họ không cầu xin cho mình được quyền cao chức trọng, họ cầu xin Thần Khí Chân Lý. Ngày nay, nếu mỗi cuộc họp hội đồng giáo xứ, mỗi buổi sinh hoạt hội đoàn đều bắt đầu bằng tâm tình khiêm cung cầu nguyện, bớt đi những tranh luận gay gắt vì cái tôi, thì chắc chắn sự hiệp nhất sẽ nảy sinh. Sự hiệp nhất đích thực không phải là sự đồng nhất - tất cả mọi người phải giống hệt nhau như những con robot - mà là sự hiệp thông trong đa dạng, như những tia sáng cùng phát ra từ một ngọn lửa.

Vai trò của Mẹ Maria trong công cuộc hiệp thông ánh sáng này là vô cùng thiết yếu. Mẹ là mẫu gương của sự lắng nghe và thấu cảm. Trong đời sống cộng đoàn, lắm khi chúng ta nói nhiều hơn nghe, chỉ trích nhiều hơn cảm thông. Chúng ta cần Mẹ dạy cho bài học của sự thinh lặng thánh thiện. Sự thinh lặng của Mẹ trong Nhà Tiệc Ly không phải là sự vắng mặt, mà là sự hiện diện đầy ắp tình thương, tạo không gian cho người khác được lớn lên. Người làm lãnh đạo trong cộng đoàn, người đứng đầu gia đình cần học nơi Mẹ sự hiện diện hiền mẫu ấy: cương nhu đúng lúc, lấy đức độ để thu phục lòng người hơn là dùng mệnh lệnh. Khi một cộng đoàn biết chạy đến cùng Mẹ, lần chuỗi Mân Côi chung với nhau, những nút thắt của hận thù sẽ dần được tháo gỡ. Bởi lẽ, không ai có thể vừa nắm tay Mẹ, vừa nuôi dưỡng lòng thù hận với anh em mình.

Hơn nữa, sự hiệp thông ánh sáng của Giáo hội sơ khai không phải là một sự đóng kín. Họ tụ họp, cầu nguyện để rồi sau đó, khi Thánh Thần ngự xuống, họ bung ra, mở toang cánh cửa Nhà Tiệc Ly để loan báo Tin Mừng. Sự hiệp nhất nội bộ là tiền đề cho sứ vụ truyền giáo. Một cộng đoàn bác ái, yêu thương nhau chính là lời chứng hùng hồn nhất cho thế giới. Chúa Giêsu đã từng nói: "Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy, là các con hãy yêu thương nhau". Nếu nội bộ chúng ta chia rẽ, ánh sáng của chúng ta sẽ trở nên leo lét, mờ nhạt, thậm chí là bóng tối gây cớ vấp phạm cho người ngoại giáo. Xây dựng tình bác ái trong cộng đoàn chính là chúng ta đang nạp năng lượng cho ngọn đèn đức tin, để từ đó ánh sáng Chúa Kitô có thể chiếu toả đến những vùng ngoại vi.

Thưa cộng đoàn, thế giới ngày nay đang bị xâu xé bởi chiến tranh, hận thù và sự dửng dưng vô cảm. Con người ngày càng cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Hơn bao giờ hết, thế giới cần nhìn thấy hình ảnh của một "Giáo hội sơ khai" đang hiện diện ngay tại giáo xứ này, xóm đạo này. Một nơi mà người nghèo được quan tâm, người đau khổ được ủi an, tiếng nói của người yếu thế được lắng nghe, và mọi người cư xử với nhau bằng tình huynh đệ chân thành. Đó không phải là một giấc mơ viển vông, mà là một mệnh lệnh Tin Mừng. Nhưng chúng ta không thể làm điều đó bằng sức riêng của mình. Chúng ta cần ân sủng, và chúng ta cần Mẹ.

Hãy nhìn lên Mẹ Maria - Mẹ của sự hiệp nhất. Mẹ đã đứng đó khi Giáo hội vừa mới sinh ra, yếu ớt và đầy sợ hãi. Mẹ đã ủ ấp Giáo hội bằng lời cầu nguyện kiên trì. Giờ đây, Mẹ vẫn đang đứng đó, giữa cộng đoàn chúng ta, chờ đợi chúng ta dẹp bỏ những bất hòa để cùng nắm tay nhau. Mẹ muốn chúng ta trở thành những ngọn nến, dù to dù nhỏ, nhưng khi chụm lại sẽ tạo nên một ánh sáng lớn lao xua tan bóng tối. Bác ái không phải là điều gì quá xa vời, nó bắt đầu từ ánh mắt cảm thông dành cho người ngồi bên cạnh, từ lời nói nhẹ nhàng khi giải quyết mâu thuẫn, từ sự hy sinh một chút lợi ích riêng vì lợi ích chung của cộng đoàn.

Trong thánh lễ này, chúng ta hãy dâng lên Chúa những rạn nứt trong các mối tương quan của chúng ta. Xin Chúa, qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria, hàn gắn những vết thương lòng, đổ tràn tình yêu Thánh Thần vào tâm hồn mỗi người. Ước gì mỗi khi rời khỏi nhà thờ, chúng ta mang theo bầu khí của Nhà Tiệc Ly năm xưa: một trái tim bình an, một tinh thần hiệp nhất, và một ngọn lửa bác ái sẵn sàng sưởi ấm cho đời. Chúng ta hãy cùng nhau, dưới tà áo của Mẹ, xây dựng ngôi nhà chung Giáo hội trở thành mái ấm của tình thương, nơi ánh sáng của Thiên Chúa không bao giờ tắt lịm vì sự chia rẽ, nhưng luôn bừng sáng vì sự hiệp thông trọn vẹn. Amen.


LỜI NGUYỆN TÍN HỮU

Chủ tế: Anh chị em thân mến, Thiên Chúa là Cha toàn năng đã quy tụ chúng ta trong ngôi nhà Giáo hội, dưới sự bảo trợ dịu hiền của Đức Trinh Nữ Maria. Với tâm tình của những người con khao khát sống tinh thần hiệp thông và bác ái như cộng đoàn sơ khai, chúng ta cùng đồng tâm nhất trí dâng lên Chúa những lời nguyện xin tha thiết:

1.    “Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện”. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Đức Giáo Hoàng, các Giám mục và Linh mục trên toàn thế giới. Xin cho các vị chủ chăn luôn biết noi gương Mẹ Maria, dùng đời sống cầu nguyện và đức ái để quy tụ đoàn chiên, xây dựng Giáo hội thành dấu chỉ hiệp nhất giữa một thế giới đang bị chia rẽ.

2.    “Mẹ Giáo hội sơ khai – Hiệp thông ánh sáng”. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các nhà lãnh đạo các quốc gia và các tổ chức quốc tế. Xin ánh sáng Chân lý và Hòa bình soi dẫn tâm trí họ, để họ biết gạt bỏ những tham vọng quyền lực, cùng nhau kiến tạo một thế giới huynh đệ, nơi phẩm giá con người được tôn trọng và người nghèo khổ được quan tâm chăm sóc.

3.    “Xây dựng cộng đoàn bác ái và hiệp nhất”. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta, đặc biệt là những ai đang sống trong sự bất hòa, cô đơn hay nguội lạnh đức tin. Xin ngọn lửa tình yêu từ Nhà Tiệc Ly sưởi ấm tâm hồn họ, giúp mọi người biết tha thứ, lắng nghe và đón nhận nhau, để giáo xứ thực sự trở thành một gia đình hiệp nhất yêu thương.

4.    “Cùng với bà Maria thân mẫu Đức Giêsu”. Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những người mẹ, người vợ trong gia đình. Xin cho họ học được nơi Mẹ Maria sự dịu hiền, kiên nhẫn và đời sống đạo đức sâu sắc, để họ trở thành dây liên kết yêu thương, giữ lửa đức tin và bình an trong mái ấm gia đình mình.

Chủ tế: Lạy Chúa là Cha nhân từ, Chúa đã ban cho chúng con người Mẹ tuyệt vời là Đức Trinh Nữ Maria để hướng dẫn và đồng hành với Giáo hội ngay từ những ngày đầu khởi sự. Xin thương nhận những lời nguyện cầu chúng con vừa dâng, và ban Thánh Thần Tình Yêu xuống trên chúng con, để chúng con luôn sống hiệp nhất, bác ái và làm chứng cho Chúa giữa lòng đời. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Cộng đoàn: Amen.


 

 

25/04/2026 | Chủ đề: Mẹ Đấng Chăn Chiên Lành - Dẫn lối về Ánh sáng

  • Ý lực: Cầu nguyện cho ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ.
  • Tin Mừng: Ga 10, 27-30 (Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi).

 

MẸ ĐẤNG CHĂN CHIÊN LÀNH - DẪN LỐI VỀ ÁNH SÁNG

 

DẪN VÀO THÁNH LỄ

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây trong bầu khí linh thiêng để cử hành Thánh lễ với một tâm tình đặc biệt hướng về Đức Trinh Nữ Maria với tước hiệu: Mẹ Đấng Chăn Chiên Lành - Dẫn lối về Ánh sáng. Trong hình ảnh tuyệt đẹp của Tin Mừng, Chúa Giêsu tự ví mình là Mục Tử Nhân Lành, Người biết rõ từng con chiên và sẵn sàng hiến mạng sống vì đoàn chiên. Và bên cạnh vị Mục Tử ấy, luôn có bóng dáng dịu hiền của Mẹ Maria, người Mẹ đã sinh ra, nuôi dưỡng và đồng hành cùng Đấng Chăn Chiên trong công trình cứu độ. Mẹ không chỉ là Mẹ của Mục Tử, mà còn là Mẹ của đoàn chiên, là Sao Mai dẫn lối cho chúng ta vượt qua những thung lũng tối tăm của cuộc đời để tìm về Ánh sáng vĩnh cửu là chính Đức Kitô.

Đặc biệt trong thánh lễ này, hợp với ý lực sống của ngày hôm nay, chúng ta tha thiết dâng lên Thiên Chúa những lời cầu nguyện cho ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ. Xin Mẹ Maria, Nữ Vương các Linh mục, khơi dậy trong lòng các bạn trẻ sự can đảm để lắng nghe tiếng Chúa gọi, dám từ bỏ mọi sự để trở thành những mục tử như lòng Chúa mong ước, tiếp nối sứ mạng chăn dắt đoàn chiên của Chúa ở trần gian.

Với tất cả những tâm tình đó, giờ đây, chúng ta hãy thành tâm sám hối, xin Chúa thanh tẩy tâm hồn để chúng ta xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.

 

TIN MỪNG

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 10, 27-30)

Khi ấy, Đức Giêsu nói với người Do-thái rằng: "Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi. Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong, và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha. Tôi và Chúa Cha là một."

 

BÀI GIẢNG

Kính thưa quý ông bà và anh chị em,

Trong bức tranh tuyệt mỹ của đời sống đức tin, hình ảnh Đức Giêsu là Mục Tử Nhân Lành luôn gợi lên trong chúng ta một cảm giác bình an, được che chở và thuộc về. Nhưng hôm nay, khi chiêm ngắm hình ảnh ấy dưới ánh sáng của tước hiệu "Mẹ Đấng Chăn Chiên Lành", chúng ta được mời gọi bước vào một chiều kích sâu thẳm hơn của mầu nhiệm tình yêu. Nếu Đức Giêsu là Mục Tử, là Đấng dẫn dắt, thì Đức Maria chính là con đường, là ánh sáng dịu dàng phản chiếu từ chính Mục Tử ấy để soi rọi cho đoàn chiên những khi lạc lối. Lời Chúa trong Tin Mừng Gioan hôm nay ngắn gọn nhưng súc tích, vẽ lên mối tương quan mật thiết giữa chiên và chủ: "Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi". Ba động từ "nghe", "biết" và "theo" không chỉ diễn tả hành trình của một người tín hữu, mà còn họa lại chính chân dung của Mẹ Maria, người môn đệ đầu tiên và hoàn hảo nhất, đồng thời cũng là khuôn mẫu cho mọi ơn gọi thánh hiến mà chúng ta cầu nguyện cách riêng trong ngày hôm nay.

Khởi đi từ động từ "nghe", Chúa Giêsu khẳng định: "Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi". Trong một thế giới ồn ào náo nhiệt, nơi mà hàng ngàn âm thanh hỗn tạp từ mạng xã hội, từ áp lực cơm áo gạo tiền, từ những cám dỗ vật chất đang gào thét bên tai, thì việc "nghe" được tiếng Chúa trở thành một thách đố lớn lao. Tiếng của Mục Tử Nhân Lành thường không phải là tiếng sấm sét kinh thiên động địa, mà là tiếng thì thầm của làn gió nhẹ, tiếng của lương tâm, tiếng của Chân Lý. Ai là người đã nghe tiếng ấy trọn vẹn nhất? Đó chính là Mẹ Maria. Từ biến cố Truyền Tin, Mẹ đã lắng nghe lời sứ thần không chỉ bằng đôi tai thể lý mà bằng cả sự rung cảm của trái tim và sự nhạy bén của đức tin. Mẹ đã nghe và đã nhận ra đó là tiếng gọi của Thiên Chúa, mời gọi Mẹ cộng tác vào công trình cứu độ vĩ đại. Mẹ là "Đấng Chăn Chiên Lành" theo nghĩa Mẹ dạy cho đoàn chiên cách lắng nghe. Mẹ dạy chúng ta rằng để nghe được tiếng Chúa, tâm hồn cần phải có sự tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng mà Mẹ đã gìn giữ suốt cuộc đời, từ hang đá Bêlem đến dưới chân thập giá. Hôm nay, Mẹ đang mời gọi chúng ta, và đặc biệt là các bạn trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, hãy tắt bớt những tiếng ồn của thế gian để lắng nghe tiếng gọi thầm kín nhưng mãnh liệt của Đấng Chăn Chiên.

Tiếp đến là động từ "biết". Chúa nói: "Tôi biết chúng". Cái biết của Thiên Chúa không phải là cái biết của tri thức hay lý trí, mà là cái biết của sự thấu hiểu và yêu thương tận căn. Chúa biết rõ từng ưu điểm, khuyết điểm, từng nỗi đau và khát vọng sâu kín nhất của mỗi người. Và ở đây, Mẹ Maria hiện diện như một người Mẹ thấu hiểu. Nếu Chúa Giêsu biết đoàn chiên với tư cách là Mục Tử hiến mạng, thì Mẹ Maria biết đoàn chiên với trái tim của một người Mẹ. Mẹ biết những ai đang lạc lối, những ai đang bị thương tích bởi tội lỗi, những ai đang nguội lạnh đức tin. Với tước hiệu Mẹ Đấng Chăn Chiên, Mẹ không thay thế Chúa Giêsu, nhưng Mẹ làm cho tình yêu của Mục Tử trở nên gần gũi, hữu hình và dịu dàng hơn. Mẹ dẫn lối về ánh sáng bằng cách giúp chúng ta nhận ra rằng: chúng ta được yêu thương. Nhiều người trẻ ngày nay ngại ngần bước vào con đường tu trì, sợ hãi ơn gọi linh mục vì họ cảm thấy mình bất xứng, yếu đuối. Họ sợ Chúa không "biết" hết những góc khuất của họ, hoặc nếu Chúa biết, Người sẽ chê bỏ. Nhưng Mẹ Maria đứng đó để trấn an rằng: Con của Mẹ là Mục Tử Nhân Lành, Người biết con yếu đuối nhưng Người vẫn chọn con. Mẹ dùng chính sự thấu cảm mẫu tử để chữa lành những mặc cảm, giúp các tâm hồn quảng đại đáp lại tiếng Chúa.

Và hệ quả tất yếu của việc nghe và được biết là hành động "theo". "Chúng theo tôi". Đi theo Chúa Giêsu chưa bao giờ là một con đường trải đầy hoa hồng. Đó là con đường lên Giêrusalem, con đường vác thập giá. Đức Maria là người đã "theo" Chúa Giêsu trọn vẹn nhất, từ lúc thưa tiếng "Xin Vâng" (Fiat) cho đến khi đứng lặng lẽ dưới chân thập giá trên đồi Golgotha. Mẹ đã theo Chúa không phải chỉ khi vinh quang, khi Chúa làm phép lạ hóa nước thành rượu, mà Mẹ theo Chúa ngay cả khi lưỡi gươm đâu khổ đâm thấu tâm hồn. Chính vì thế, Mẹ trở thành "Đấng dẫn lối" tuyệt hảo. Mẹ không chỉ đường bằng ngón tay, mà Mẹ dẫn đường bằng chính bước chân của mình. Khi chúng ta lạc lối trong bóng tối của sự nghi ngờ, của đau khổ, Mẹ hiện ra như ánh sao mai, không phải để chúng ta nhìn ngắm Mẹ, nhưng để ánh sáng từ Mẹ phản chiếu ánh mặt trời công chính là Đức Kitô, giúp chúng ta định hướng lại cuộc đời. "Dẫn lối về Ánh sáng" chính là sứ mạng của Mẹ. Ánh sáng đó là chân lý Tin Mừng, là sự sống đời đời mà Chúa Giêsu hứa ban: "Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong".

Suy niệm về ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ trong bối cảnh này, chúng ta thấy vai trò của Mẹ Maria là vô cùng thiết yếu. Linh mục là người được chọn để trở nên "đồng hình đồng dạng" với Chúa Giêsu Mục Tử. Nhưng không có vị linh mục nào được sinh ra mà không cần một người mẹ. Nếu Mẹ Maria đã sinh hạ Chúa Giêsu về mặt thể lý và nuôi dưỡng Người khôn lớn, thì về mặt thiêng liêng, Mẹ cũng đang "sinh hạ" và nuôi dưỡng ơn gọi của các linh mục. Mẹ là Mẹ của các linh mục. Trong những lúc các linh mục, tu sĩ gặp khó khăn, thử thách, cô đơn hay chán nản trên hành trình dâng hiến, Mẹ luôn ở bên để nâng đỡ. Mẹ dạy các linh mục bài học về sự hy sinh âm thầm, về sự phục vụ khiêm tốn. Mẹ dạy họ cách "chăn chiên" không bằng quyền lực, mà bằng tình yêu thương xót như Con của Mẹ. Có thể nói, ơn gọi linh mục được ươm mầm trong trái tim của Giáo hội, nhưng được tưới tắm và nở hoa nhờ bàn tay chăm sóc của Mẹ Maria. Chúng ta cầu nguyện cho các bạn trẻ, những người đang nghe thấy tiếng Chúa mời gọi, biết chạy đến cùng Mẹ. Hãy để Mẹ nắm tay dắt các bạn đến với Chúa Giêsu. Đừng sợ hãi, vì Mẹ Đấng Chăn Chiên Lành biết rõ con đường nào an toàn nhất, con đường nào dẫn đến đồng cỏ xanh tươi và suối nước mát lành của ân sủng.

Hơn nữa, bài Tin Mừng hôm nay còn chứa đựng một lời hứa vô cùng mạnh mẽ mang lại niềm hy vọng lớn lao: "Không ai cướp được chúng khỏi tay tôi... Không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha". Đây là lời cam kết về sự bảo vệ tuyệt đối. Trong hành trình đức tin và đặc biệt là hành trình dâng hiến, có biết bao "sói dữ" rình rập. Sói dữ của thế tục hóa, của dục vọng, của sự kiêu ngạo, của sự chia rẽ. Chúng chực chờ để cướp lấy các linh hồn, cướp lấy những ơn gọi thánh thiện khỏi tay Chúa. Nhưng Chúa Giêsu khẳng định quyền năng của Ngài và của Chúa Cha là tối thượng. Và trong sự bảo vệ ấy, Mẹ Maria đóng vai trò như một "thành lũy". Kinh nghiệm của Giáo hội qua bao thế kỷ cho thấy, ai yêu mến Mẹ Maria, ai lần hạt Mân Côi, ai nép mình dưới tà áo của Mẹ, người đó sẽ không bao giờ bị hư mất. Mẹ gìn giữ các linh mục, tu sĩ khỏi những cạm bẫy tinh vi của ma quỷ. Mẹ là người nữ đạp nát đầu con rắn, là sự bảo đảm cho sự bền đỗ trong ơn gọi.

Chúng ta cũng cần nhìn nhận rằng, "Dẫn lối về Ánh sáng" không chỉ là nhiệm vụ của Mẹ Maria dành cho các linh mục, mà là cho tất cả chúng ta. Mỗi người Kitô hữu, dù ở bậc sống nào, cũng được mời gọi trở nên ánh sáng cho trần gian. Nhưng làm sao chúng ta có thể chiếu sáng nếu chúng ta không đi về phía Ánh sáng? Mẹ Maria là người đi trước, Mẹ luôn hướng về Chúa Giêsu. Tại tiệc cưới Cana, Mẹ đã nói: "Người bảo gì, các anh hãy làm theo". Đó là mệnh lệnh của người dẫn đường. Mẹ không giữ chúng ta lại cho riêng Mẹ, Mẹ luôn đẩy chúng ta về phía Chúa. Ngày nay, nhiều gia đình đang gặp khủng hoảng, nhiều người trẻ đang mất phương hướng, chìm đắm trong bóng tối của tệ nạn, của sự vô cảm. Hơn lúc nào hết, chúng ta cần Mẹ dẫn lối. Hãy trao phó gia đình, con cái và chính bản thân cho Mẹ. Hãy xin Mẹ dạy chúng ta biết phân định đâu là tiếng của Mục Tử Nhân Lành, đâu là tiếng của kẻ chăn thuê hay kẻ trộm cướp.

Trở lại với ý lực cầu nguyện cho ơn thiên triệu, chúng ta thấy một thực tế đáng lo ngại là số lượng và chất lượng ơn gọi ở nhiều nơi đang suy giảm. Phải chăng vì tiếng Chúa không còn vang vọng? Không, Chúa vẫn gọi, nhưng "tần số" của thế giới này quá nhiễu loạn khiến các bạn trẻ không bắt được sóng. Hoặc giả có nghe, họ cũng sợ hãi sự cam kết trọn đời. Văn hóa "tạm bợ", "thử nghiệm" khiến người ta sợ hai chữ "trọn đời". Nhưng Chúa Giêsu nói về "sự sống đời đời", về sự thuộc về vĩnh viễn "không ai cướp được". Ơn gọi dâng hiến là một cuộc phiêu lưu của tình yêu vĩnh cửu. Chúng ta cần những linh mục, tu sĩ thánh thiện, những người dám lội ngược dòng. Chúng ta cần những Mục tử như lòng Chúa mong ước, biết mang vào mình "mùi chiên". Và để có được điều đó, vai trò của gia đình và cộng đoàn là không thể thiếu. Các bậc cha mẹ hãy là những người cộng tác với Mẹ Maria, hãy dâng con cái mình cho Chúa, hãy vun trồng mầm non ơn gọi trong gia đình bằng đời sống đạo đức, yêu thương. Đừng ngăn cản khi con cái muốn dâng mình cho Chúa, nhưng hãy vui mừng vì đó là hồng ân lớn lao nhất mà gia đình có thể nhận được. Gia đình chính là chủng viện đầu tiên, và người mẹ trần thế cần học nơi Mẹ Maria sự quảng đại hiến dâng con mình cho sứ vụ của Thiên Chúa.

"Tôi và Chúa Cha là một". Lời kết của bài Tin Mừng mở ra mầu nhiệm hiệp thông Ba Ngôi. Chúa Giêsu là con đường dẫn đến Chúa Cha. Mẹ Maria là người dẫn đến Chúa Giêsu. Một chuỗi liên kết của tình yêu và sự sống. Khi chúng ta để Mẹ dẫn dắt, chúng ta đi vào quỹ đạo của tình yêu Thiên Chúa. Mẹ Đấng Chăn Chiên Lành không chỉ lo cho chúng ta no cơm ấm áo phần xác, mà Mẹ lo cho linh hồn chúng ta được no thoả ân sủng. Ánh sáng mà Mẹ dẫn chúng ta tới không phải là ánh đèn sân khấu hào nhoáng nhưng chóng tàn, mà là Ánh sáng Phục Sinh, ánh sáng xua tan bóng tối tử thần. Cuộc đời người tu sĩ, linh mục chính là chứng tá cho Ánh sáng ấy giữa một thế giới đang có nguy cơ bị bao phủ bởi bóng tối của sự dữ.

Kính thưa cộng đoàn, nhìn lên Mẹ Maria hôm nay, chúng ta hãy xin Mẹ hai điều. Thứ nhất, xin Mẹ ban cho chúng ta đôi tai biết lắng nghe như Mẹ, để giữa muôn vàn tạp âm, chúng ta nhận ra tiếng Chúa gọi mình mỗi ngày. Thứ hai, xin Mẹ ban cho chúng ta đôi chân dũng cảm để bước theo Chúa Giêsu, dù con đường ấy có gập ghềnh sỏi đá. Đặc biệt, chúng ta hiệp ý cầu nguyện cho những ai đang lưỡng lự trước tiếng gọi dâng hiến, xin Mẹ ban cho họ sự can đảm để thưa "Xin Vâng". Cầu nguyện cho các linh mục, tu sĩ hiện nay được trung thành và nhiệt thành, để không một con chiên nào bị cướp khỏi tay Chúa vì sự lơ là hay gương xấu của mục tử. Xin Mẹ Đấng Chăn Chiên Lành, lấy tà áo yêu thương che chở đoàn chiên Hội Thánh, và dẫn dắt tất cả chúng ta vượt qua biển đời trần gian để cập bến bờ Ánh sáng vĩnh cửu, nơi Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần hằng hiển trị muôn đời. Amen.

 

LỜI NGUYỆN TÍN HỮU

Chủ tế: Anh chị em thân mến, Thiên Chúa là Cha toàn năng đã ban cho chúng ta Đức Giêsu Kitô là Mục Tử Nhân Lành, và Đức Maria là Mẹ hiền dẫn lối. Tin tưởng vào tình thương quan phòng của Chúa và sự chuyển cầu của Mẹ, chúng ta cùng tha thiết dâng lời nguyện xin:

1.    Cầu cho Hội Thánh và các Mục tử: Xin Chúa ban cho Đức Giáo Hoàng, các Giám mục và Linh mục luôn biết noi gương Đức Giêsu Mục Tử Nhân Lành, và học nơi Mẹ Maria sự khiêm nhu, hiền hậu, để các ngài luôn là hiện thân của lòng thương xót Chúa, tận tụy chăm sóc và bảo vệ đoàn chiên khỏi mọi hiểm nguy của thời đại. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.

2.    Cầu cho ơn thiên triệu Linh mục và Tu sĩ: Xin Chúa khơi dậy trong tâm hồn các bạn trẻ sự quảng đại và lòng can đảm, để họ dám lội ngược dòng đời, lắng nghe tiếng Chúa gọi mời và hăng hái dấn thân vào cánh đồng truyền giáo. Xin Mẹ Maria hướng dẫn và gìn giữ những mầm non ơn gọi này luôn trong sáng và kiên định. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.

3.    Cầu cho những người đang lạc lối và thất vọng: Xin cho ánh sáng từ bi của Mẹ Maria soi rọi vào những góc khuất tăm tối của các tâm hồn đang lầm lạc, những ai đang mất niềm tin vào cuộc sống. Xin cho họ nhận ra tiếng gọi yêu thương của Chúa Giêsu để quay trở về nguồn cội bình an và hy vọng. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.

4.    Cầu cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta: Xin cho mỗi người trong giáo xứ, đặc biệt là các gia đình, biết xây dựng một môi trường đạo đức thánh thiện, biết tôn sùng Mẹ Maria và yêu mến Lời Chúa, để từ đó, nhiều ơn gọi dâng hiến được nảy sinh và trổ sinh hoa trái tốt lành cho Giáo hội. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.

Chủ tế: Lạy Thiên Chúa là Cha nhân ái, Chúa đã muốn dùng Mẹ Maria để dẫn đưa chúng con đến với Con Một Chúa. Xin thương nhận những ước nguyện chúng con vừa dâng, và xin ban ơn trợ lực để chúng con luôn trung thành bước theo tiếng gọi của Mục Tử Nhân Lành cho đến hơi thở cuối cùng. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.