Tháng 3 2026
THÁNG 3: MẸ HIỆP THÔNG TRONG KHỔ NẠN
07/03/2026 | Chủ đề: Mẹ lắng nghe - Ánh sáng của Lời Chúa
- Ý lực: Lời Chúa là đèn soi cho con bước.
- Tin Mừng: Lc 8, 19-21 (Mẹ tôi và anh em tôi là những người nghe Lời Thiên Chúa).
MẸ LẮNG NGHE - ÁNH SÁNG CỦA LỜI CHÚA
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, trong bầu khí trầm lắng của Mùa Chay thánh, chúng ta quy tụ về đây để cử hành mầu nhiệm Thánh Thể, hiệp thông cùng Giáo Hội hoàn vũ và đặc biệt là hướng về Đức Trinh Nữ Maria – người Mẹ của sự lắng nghe.
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta chiêm ngắm một chân lý nền tảng của đời sống Kitô hữu: mối liên hệ đích thực với Thiên Chúa không chỉ dừng lại ở huyết thống hay danh xưng, mà nằm ở việc "lắng nghe và thực hành Lời Chúa". Trong hành trình Mùa Chay, Lời Chúa chính là ngọn đèn soi cho chúng ta bước đi giữa những bóng tối của thử thách và khổ đau.
Chúng ta hãy nhìn lên Mẹ Maria, người đã lắng nghe Lời Chúa từ biến cố Truyền Tin cho đến chân Thập Giá. Mẹ là mẫu gương tuyệt hảo về sự hiệp thông trong khổ nạn với Đức Kitô nhờ ánh sáng của Lời. Giờ đây, để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh, chúng ta hãy khiêm tốn nhìn nhận những thiếu sót của mình, những lần chúng ta đã để cho những ồn ào của thế gian lấn át tiếng Chúa, và xin Chúa thương xót, tha thứ cho chúng ta.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 8, 19-21)
Khi ấy, mẹ và anh em Đức Giê-su đến gặp Người, mà không tới gần được, vì dân chúng quá đông. Người ta báo cho Người biết: "Thưa Thầy, có mẹ và anh em Thầy đang đứng ngoài kia, muốn gặp Thầy". Người đáp lại: "Mẹ tôi và anh em tôi, chính là những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành".
BÀI GIẢNG
Kính thưa cộng đoàn,
Trong cuộc đời của mỗi con người, có lẽ không có mối dây liên kết nào thiêng liêng, bền chặt và tự nhiên cho bằng tình mẫu tử và tình huynh đệ ruột thịt. Đó là những mối quan hệ được hình thành từ máu mủ, từ sự cưu mang chín tháng mười ngày, từ những năm tháng cùng chung sống dưới một mái nhà. Thế nhưng, trong đoạn Tin Mừng ngắn ngủi mà chúng ta vừa nghe hôm nay, dường như Chúa Giêsu đang làm một cuộc "cách mạng" về định nghĩa gia đình. Khi được báo tin rằng Mẹ và anh em đang đứng ngoài mong gặp, Chúa Giêsu đã không vội vã chạy ra tay bắt mặt mừng theo lẽ thường tình, mà Ngài lại tuyên bố một câu nghe qua có vẻ lạnh lùng, thậm chí là xa cách: "Mẹ tôi và anh em tôi, chính là những ai nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành". Phải chăng Chúa Giêsu đang chối bỏ Mẹ mình? Phải chăng Ngài đang xem nhẹ mối thâm tình huyết thống? Chắc chắn là không. Chúa Giêsu, Đấng là hiện thân của Tình Yêu, Đấng đã tuân giữ trọn vẹn lề luật "Thảo kính cha mẹ", không bao giờ phủ nhận công ơn sinh thành của Đức Maria. Trái lại, qua câu nói này, Ngài đang tôn vinh Mẹ lên một tầm cao mới, một vị thế cao trọng hơn cả mối liên hệ huyết thống: đó là mối liên hệ của Đức Tin, của sự Lắng Nghe và của sự Hiệp Thông trọn vẹn trong Thánh Ý Thiên Chúa. Chúa Giêsu đang mở ra một chân trời mới, nơi mà Lời Chúa trở thành "huyết mạch" nuôi sống một gia đình thiêng liêng, và trong gia đình đó, Đức Maria chính là người Mẹ trưởng thành nhất, người môn đệ đầu tiên và trung tín nhất.
Để hiểu thấu đáo lời tuyên bố của Chúa Giêsu, chúng ta cần chiêm ngắm hình ảnh Đức Maria dưới ánh sáng của chủ đề "Mẹ lắng nghe". Trước khi cưu mang Ngôi Lời trong cung lòng trinh nguyên, Mẹ đã cưu mang Lời ấy trong tâm hồn qua sự lắng nghe tuyệt đối. Trong biến cố Truyền Tin, giữa sự bối rối và ngỡ ngàng của một thụ tạo trước Đấng Tạo Hóa, Mẹ đã lắng nghe lời sứ thần Gabriel. Sự lắng nghe của Mẹ không phải là một sự tiếp nhận thụ động, nghe rồi để đó, hay nghe một cách hời hợt. Đó là sự lắng nghe của toàn bộ con người, của trí tuệ, của ý chí và của cả trái tim. Mẹ đã lắng nghe, đã suy đi nghĩ lại, đã đối thoại để tìm kiếm ý Chúa, và cuối cùng, sự lắng nghe ấy đã đơm hoa kết trái bằng tiếng "Xin Vâng" (Fiat). Chính nhờ việc "nghe và thực hành" Lời Chúa ngay từ giây phút ấy, Mẹ đã trở thành Mẹ Thiên Chúa. Vì thế, khi Chúa Giêsu nói "Mẹ tôi là người nghe và thực hành Lời Chúa", Ngài đang vẽ nên bức chân dung đích thực của Đức Maria. Mẹ là Mẹ của Ngài không chỉ vì Mẹ đã cho Ngài hình hài thể xác, mà quan trọng hơn, vì Mẹ đã cho Ngài một chỗ cư ngụ trong tâm hồn hoàn toàn vâng phục của mình. Mẹ là "Đất Tốt" nơi hạt giống Lời Chúa được gieo vào, nảy mầm và sinh hoa kết quả gấp trăm.
Hành trình lắng nghe của Mẹ không dừng lại ở biến cố Truyền Tin đầy ánh sáng, mà nó kéo dài suốt cả cuộc đời, xuyên qua những nẻo đường gập ghềnh và tăm tối. Chủ đề "Ánh sáng của Lời Chúa" nhắc nhở chúng ta về câu Thánh Vịnh: "Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi". Nhưng đèn chỉ cần thiết khi trời tối, ánh sáng chỉ quý giá khi ta đang ở trong đường hầm. Cuộc đời Mẹ Maria không thiếu những bóng tối. Đó là bóng tối của sự nghèo khó trong hang đá Belem, bóng tối của sự sợ hãi khi phải trốn sang Ai Cập giữa đêm khuya để tránh lưỡi gươm của Hêrôđê, bóng tối của sự lạc mất con trong đền thờ Giêrusalem, và đậm đặc nhất là bóng tối bao trùm đồi Golgotha vào chiều Thứ Sáu Tuần Thánh. Trong tất cả những hoàn cảnh bi đát đó, Mẹ đã bám víu vào đâu? Mẹ đã không có một kịch bản viết sẵn cho cuộc đời mình. Mẹ chỉ có Lời Chúa – những lời hứa của Cựu Ước, những lời của sứ thần, và những lời của chính con mình – làm ngọn đèn soi. Mẹ "hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng". Đó là cách Mẹ để cho ánh sáng Lời Chúa xuyên thấu vào những góc khuất của đau khổ, giúp Mẹ nhìn thấy ý nghĩa cứu độ đằng sau những nghịch cảnh tưởng chừng như vô nghĩa.
Chính trong sự lắng nghe và để Lời Chúa soi dẫn ấy, chúng ta chạm đến mầu nhiệm "Hiệp thông trong khổ nạn". Mùa Chay mời gọi chúng ta đi vào sa mạc, đi lên Giêrusalem để cùng chịu thương khó với Chúa Giêsu. Đức Maria là người đã đi trọn con đường này. Tại chân Thập Giá, Mẹ đứng đó, không gào thét tuyệt vọng, không nguyền rủa những kẻ đóng đinh con mình. Mẹ đứng trong sự thinh lặng. Sự thinh lặng của Mẹ không phải là sự trống rỗng, mà là sự lắng nghe ở mức độ cao nhất. Mẹ lắng nghe tiếng thở thoi thóp của con, lắng nghe tiếng chế nhạo của đám đông, và sâu xa hơn, Mẹ lắng nghe Tiếng Nói Của Sự Cứu Chuộc đang vang lên trong sự hiến tế của Con Thiên Chúa. Lúc này đây, lời Chúa Giêsu: "Mẹ tôi và anh em tôi là những người nghe và thực hành Lời Thiên Chúa" trở nên hiện thực một cách đau đớn nhưng huy hoàng nhất. Mẹ thực hành Lời Chúa bằng cách hiệp thông trọn vẹn với hy tế của con. Mẹ dâng hiến nỗi đau xé lòng của một người mẹ hòa vào chén đắng mà Chúa Giêsu đang uống. Đó là sự hiệp thông trong khổ nạn. Mẹ không chịu đóng đinh về thể xác, nhưng tâm hồn Mẹ đã bị lưỡi gươm thâu qua như lời tiên tri Simêon. Nhờ ánh sáng của Lời Chúa, Mẹ hiểu rằng hạt lúa mì phải chết đi mới sinh nhiều bông hạt, và người Con của Mẹ phải chịu treo lên để kéo mọi người lên với Ngài.
Nhìn vào thế giới hôm nay, và nhìn lại chính cuộc sống của mỗi chúng ta, chúng ta thấy mình đang sống trong một thời đại "bội thực" âm thanh nhưng lại "đói khát" sự lắng nghe đích thực. Chúng ta nghe quá nhiều tin tức, quá nhiều dư luận, quá nhiều tiếng ồn ào của phố thị và của cả những lo toan cơm áo gạo tiền. Những tiếng ồn ấy làm át đi tiếng Chúa. Chúng ta sợ sự thinh lặng vì trong thinh lặng, chúng ta phải đối diện với chính mình và đối diện với Chúa. Nhưng Lời Chúa hôm nay cảnh tỉnh chúng ta: để trở thành người nhà của Chúa Giêsu, để có mối thâm tình với Ngài, điều kiện tiên quyết là phải biết lắng nghe. Lắng nghe Lời Chúa không chỉ là việc đọc Kinh Thánh mỗi ngày, mà là để Lời ấy thẩm thấu vào tư duy, uốn nắn cách hành xử và trở thành kim chỉ nam cho mọi quyết định của chúng ta. Khi chúng ta gặp thử thách, bệnh tật, hay thất bại, chúng ta thường than trách Chúa. Nhưng nếu chúng ta có tâm thế của Mẹ Maria, chúng ta sẽ để Lời Chúa là ngọn đèn soi. Chúng ta sẽ hỏi: "Lạy Chúa, qua biến cố đau thương này, Chúa muốn nói gì với con? Chúa muốn con thay đổi điều gì? Chúa muốn con lớn lên như thế nào?". Đó là cách chúng ta dùng Lời Chúa để soi rọi bóng tối cuộc đời mình.
Hơn thế nữa, sự hiệp thông trong khổ nạn mà Mẹ Maria nêu gương còn mời gọi chúng ta mở rộng sự lắng nghe đến những người anh chị em xung quanh. Ngày nay, có biết bao nhiêu "tiếng kêu trong sa mạc" mà chúng ta vô tình hay cố ý bỏ qua. Tiếng kêu của những người nghèo khổ, tiếng khóc của những thai nhi không được chào đời, tiếng thở dài của những người già cô đơn, hay tiếng kêu cứu thầm lặng của những người trẻ đang lạc lối trong ma túy và tệ nạn. Nếu chúng ta tự nhận mình là người nghe Lời Chúa, chúng ta không thể bịt tai trước nỗi đau của đồng loại. Bởi vì Lời Chúa dạy chúng ta: "Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy". Hiệp thông trong khổ nạn không chỉ là chia sẻ nỗi đau với Chúa trên thập giá cách thiêng liêng, mà còn là sắn tay áo lên để xoa dịu nỗi đau của thân thể Chúa là Giáo Hội và là những con người khốn khổ đang hiện diện quanh ta. Khi chúng ta lắng nghe và xoa dịu nỗi đau của tha nhân, chúng ta đang thực hành Lời Chúa, và khi ấy, chúng ta được Chúa Giêsu âu yếm gọi là "Mẹ tôi và anh em tôi".
Trở lại với hình ảnh ngọn đèn. Lời Chúa là đèn soi, nhưng đèn cần dầu mới cháy sáng. Dầu ở đây chính là đức tin và lòng mến của chúng ta. Trong những ngày tháng Mùa Chay này, mỗi người hãy tự vấn: Ngọn đèn Lời Chúa trong tôi đang cháy sáng hay đang leo lét, thậm chí đã tắt ngấm? Tôi có để Lời Chúa soi rọi vào những góc khuất tội lỗi, những thói hư tật xấu, những sự gian dối và ích kỷ trong lòng tôi không? Hay tôi đang dùng những tấm màn che chắn để Lời Chúa không chiếu tới, để tôi được yên ổn trong bóng tối của sự thỏa hiệp? Mẹ Maria mời gọi chúng ta hãy can đảm bước ra ánh sáng. Dù ánh sáng ấy có thể làm chúng ta đau đớn vì nó vạch trần những vết thương, những sự thật trần trụi về con người mình, nhưng đó là ánh sáng chữa lành. Chỉ khi vết thương được phơi bày dưới ánh sáng của Lương Y Giêsu, nó mới được chữa lành tận căn.
Chúng ta cũng hãy cầu nguyện đặc biệt cho các bà mẹ trong cộng đoàn chúng ta. Những người mẹ đang ngày đêm hy sinh, lo lắng cho chồng con. Hãy học nơi Mẹ Maria nghệ thuật lắng nghe. Lắng nghe chồng con không chỉ bằng tai, mà bằng trái tim. Có những đứa con không nói ra bằng lời, nhưng ánh mắt và hành động của chúng đang kêu gào sự quan tâm và thấu hiểu. Hãy dùng Lời Chúa làm ánh sáng để giáo dục con cái, để xây dựng gia đình thành một Hội Thánh tại gia, nơi mà Lời Chúa được tôn vinh và thực hành. Và khi gia đình gặp sóng gió, khổ đau, đừng tuyệt vọng. Hãy nhớ đến hình ảnh Mẹ đứng dưới chân Thập Giá. Hãy đứng vững trong đức tin, hiệp thông với đau khổ của Chúa, và tin rằng sau Thứ Sáu Tuần Thánh sẽ là rạng đông của Phục Sinh. Sự đau khổ khi được kết hiệp với Lời Chúa sẽ không còn là ngõ cụt, mà trở thành con đường dẫn đến vinh quang.
Cuối cùng, kính thưa cộng đoàn, lời khẳng định của Chúa Giêsu: "Mẹ tôi và anh em tôi là những người nghe và thực hành Lời Thiên Chúa" là một lời mời gọi đầy vinh dự nhưng cũng đầy thách thức. Nó xóa bỏ mọi ranh giới, mở toang cánh cửa Nước Trời cho bất cứ ai khao khát Chân Lý. Chúng ta không sinh ra cùng thời với Chúa, không cùng huyết thống với Chúa, nhưng chúng ta có thể trở nên ruột thịt với Ngài ngay giây phút này, ngay tại nơi này, nếu chúng ta mở lòng ra đón nhận Lời Ngài. Xin Mẹ Maria, người Mẹ của sự lắng nghe, người Nữ Tỳ khiêm hạ của Lời Chúa, cầu bầu cho chúng ta. Xin Mẹ dạy chúng ta biết trân trọng Lời Chúa, biết dành những khoảng lặng trong ngày sống để Lời Chúa thấm nhập vào tâm hồn. Xin Mẹ giúp chúng ta can đảm thực hành Lời Chúa, dám sống lội ngược dòng, dám yêu thương, dám tha thứ và dám hiệp thông với những khổ đau của anh chị em mình. Để rồi, trong ngày sau hết, chúng ta cũng được Chúa Giêsu nhận ra và gọi chúng ta là mẹ, là anh, là chị, là em của Ngài trong vương quốc vĩnh cửu. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Thiên Chúa Cha luôn yêu thương và mạc khải thánh ý Ngài qua Lời Hằng Sống. Cùng với Mẹ Maria – mẫu gương tuyệt hảo của việc lắng nghe và thực hành Lời Chúa, chúng ta hãy tha thiết dâng lên Chúa những lời nguyện xin:
1. "Lời Chúa là đèn soi cho con bước". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các vị Mục tử trong Hội Thánh. Xin cho các ngài luôn say mê Lời Chúa, để ánh sáng Lời Chúa thấm nhuần trong đời sống và sứ vụ, giúp các ngài trở nên những ngọn hải đăng dẫn dắt đoàn chiên vượt qua bóng tối của thế gian mà về bến bờ bình an.
2. "Mẹ tôi và anh em tôi là những người nghe Lời Thiên Chúa". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các Kitô hữu, đặc biệt là các bà mẹ. Xin cho họ biết noi gương Mẹ Maria, luôn lấy Lời Chúa làm kim chỉ nam giáo dục con cái và xây dựng gia đình, biết lắng nghe và thấu hiểu nhau để gia đình thực sự là tổ ấm yêu thương và hiệp nhất.
3. "Hiệp thông trong khổ nạn". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang đau khổ về thể xác cũng như tinh thần, những người đang bị bỏ rơi, cô đơn hay tuyệt vọng. Xin cho họ tìm thấy sự an ủi và sức mạnh nơi Lời Chúa, và nhận ra rằng khi kết hiệp nỗi đau của mình với Thập Giá Đức Kitô, họ đang góp phần vào công trình cứu độ thế giới.
4. "Ánh sáng của Lời Chúa". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta đang hiện diện nơi đây. Xin cho mỗi người trong Mùa Chay thánh này biết bớt đi những ồn ào náo nhiệt, dành thời gian tĩnh lặng để lắng nghe tiếng Chúa, và can đảm đem Lời Chúa ra thực hành bằng những hành động bác ái cụ thể.
Chủ tế: Lạy Chúa là Cha nhân lành, Chúa đã ban cho chúng con Mẹ Maria như một tấm gương sáng ngời về việc lắng nghe và tuân giữ Lời Chúa. Xin nhậm lời chúng con cầu nguyện và ban ơn trợ giúp, để chúng con luôn biết sống theo ánh sáng Lời Chúa soi dẫn, hầu xứng đáng trở nên người nhà của Chúa Giêsu. Người hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.
14/03/2026 | Chủ đề: Mẹ can đảm - Ánh sáng của lòng trung tín
- Ý lực: Trung thành với Chúa ngay cả trong nghịch cảnh.
- Tin Mừng: Ga 19, 25-27 (Mẹ đứng bên thập giá).
MẸ CAN ĐẢM - ÁNH SÁNG CỦA LÒNG TRUNG TÍN
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây dưới bóng Thập giá của Đức Kitô, để cùng chiêm ngắm một hình ảnh tuyệt đẹp và bi tráng nhất trong lịch sử cứu độ: Hình ảnh Đức Maria đứng dưới chân Thập giá. Trong bầu khí linh thiêng này, Giáo hội mời gọi chúng ta suy tôn Mẹ không chỉ như một người mẹ đau khổ, mà là một "Mẹ Can Đảm" – biểu tượng rực rỡ của lòng trung tín.
Cuộc đời của mỗi người chúng ta không thiếu những lúc bình an, nhưng cũng đầy rẫy những giông tố, nghịch cảnh và khổ đau. Có những lúc đức tin bị thử thách đến cùng cực, và lòng trung thành với Thiên Chúa dường như là một gánh nặng quá sức. Chính trong những giờ phút tăm tối ấy, Mẹ Maria hiện diện như một ngọn hải đăng. Mẹ không trốn chạy, không gục ngã, nhưng Mẹ "đứng" đó. Sự hiện diện kiên cường của Mẹ là lời nhắc nhở hùng hồn nhất rằng: Trung tín không phải là chỉ yêu mến Chúa khi thuận buồm xuôi gió, mà là vẫn chọn đứng về phía Ngài ngay cả khi bầu trời sụp đổ.
Hiệp dâng Thánh lễ hôm nay, chúng ta hãy xin Mẹ truyền cho chúng ta sức mạnh của sự can đảm, để dù cuộc đời có xô đẩy thế nào, đôi chân đức tin của chúng ta vẫn đứng vững. Giờ đây, với tâm tình khiêm cung, chúng ta hãy thành tâm sám hối, xin Chúa thứ tha những lần chúng ta yếu đuối, tháo lui trước nghịch cảnh, để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.
BÀI TIN MỪNG (Ga 19, 25-27)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, đứng bên khổ giá Đức Giêsu, có Mẹ Người, chị của Mẹ Người là bà Maria vợ ông Cơlôpát, và bà Maria Mácđala. Khi thấy Mẹ và bên cạnh có môn đệ Người yêu, Đức Giêsu nói với Mẹ: "Thưa Bà, đây là con của Bà". Rồi Người nói với môn đệ: "Đây là Mẹ của anh". Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình.
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
(Lưu ý: Phần này được viết liền mạch, không chia mục nhỏ, sử dụng ngôn ngữ suy niệm sâu sắc, kéo dài để khai thác triệt để chủ đề).
Kính thưa cộng đoàn,
Chúng ta đang dừng lại ở một trong những trang Tin Mừng bi thương nhưng cũng hào hùng nhất của Thánh Gioan. Khung cảnh đồi Canvê chiều hôm ấy không chỉ có máu, nước mắt và sự chết chóc, mà còn có một sự hiện diện làm thay đổi hoàn toàn ý nghĩa của khổ đau. Đó là sự hiện diện của Đức Maria. Thánh sử Gioan, người nhân chứng duy nhất trong nhóm Mười Hai còn sót lại ở đó, đã ghi lại một chi tiết vô cùng đắt giá, ngắn gọn nhưng chứa đựng cả một đại dương ý nghĩa thần học và nhân bản: "Đứng bên khổ giá Đức Giêsu, có Mẹ Người". Động từ "đứng" (Stabat) ở đây không chỉ diễn tả một tư thế vật lý, mà nó diễn tả một tư thế của tâm hồn, một bản lĩnh của đức tin và sự can đảm phi thường.
Hãy thử hình dung lại bối cảnh lúc bấy giờ. Đó là một buổi chiều tăm tối, khi sự hận thù của con người lên đến đỉnh điểm. Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa và là Con của Mẹ, đang bị treo trên cây gỗ nhục nhã, thân thể nát tan, hơi thở thoi thóp. Hầu hết các môn đệ đã bỏ trốn vì sợ hãi. Đám đông vừa tung hô Ngài hôm Chủ nhật Lễ Lá nay đang chế giễu, nhục mạ. Sự sợ hãi bao trùm không gian, và cái chết đang lơ lửng trên đầu. Trong hoàn cảnh ấy, theo lẽ thường tình của con người, một người mẹ khi chứng kiến con mình bị tra tấn dã man như vậy sẽ ngất xỉu, sẽ gào thét điên loạn, hoặc sẽ gục ngã hoàn toàn vì đau đớn. Nhưng Tin Mừng không mô tả Mẹ ngất xỉu. Tin Mừng viết: Mẹ đứng.
Cái "đứng" của Mẹ Maria là đỉnh cao của lòng trung tín. Trung tín là gì nếu không phải là sự kiên định đi đến cùng con đường mình đã chọn, bất chấp cái giá phải trả? Ngày xưa, tại Nazaret, khi sứ thần truyền tin, Mẹ đã nói tiếng "Xin Vâng" (Fiat) trong sự ngỡ ngàng nhưng đầy tin tưởng. Ngày ấy, tiếng xin vâng có thể mang màu sắc của niềm vui, của hy vọng về Đấng Cứu Thế. Nhưng hôm nay, dưới chân thập giá, tiếng xin vâng ấy mang màu đỏ của máu và màu đen của tử khí. Để giữ trọn lời thề hứa với Thiên Chúa, Mẹ phải chấp nhận lưỡi gươm sắc nhọn đâm thâu qua tâm hồn như lời tiên tri Simêon đã báo trước. Mẹ đứng đó, không phải vì Mẹ không đau, mà vì tình yêu và lòng trung thành của Mẹ lớn hơn nỗi đau. Đó là sự can đảm của một người nữ tỳ không bao giờ rút lại lời hứa dâng hiến của mình.
Sự can đảm của Mẹ Maria là ánh sáng soi rọi vào những góc khuất yếu đuối của chúng ta. Nhìn vào Mẹ, chúng ta thấy xấu hổ cho những lần mình tháo lui. Chúng ta thường rất hăng hái theo Chúa khi được ban ơn, khi công việc thuận lợi, gia đình êm ấm, sức khỏe dồi dào. Chúng ta dễ dàng nói "Con yêu Chúa" khi đứng trên đỉnh Tabor của vinh quang. Nhưng khi thập giá xuất hiện – khi một căn bệnh nan y ập đến, khi công việc thất bại, khi bị người thân hiểu lầm, khi đối diện với sự mất mát – phản ứng đầu tiên của chúng ta thường là gì? Có phải là trách móc Chúa? Có phải là bỏ cuộc, là tìm đến những niềm an ủi trần gian, hay tệ hơn là chối bỏ đức tin? Mẹ Maria dạy chúng ta rằng: Giá trị thực sự của lòng trung tín không được đo bằng những lời tung hô khi bình an, mà được đo bằng khả năng "đứng vững" khi giông bão.
Hơn thế nữa, sự can đảm của Mẹ còn mang một chiều kích hiệp thông sâu sắc. Mẹ đứng đó để làm gì? Mẹ không thể tháo đinh cho con, không thể ngăn cản cái chết đang đến, không thể làm dịu cơn khát của Chúa. Về mặt con người, sự hiện diện của Mẹ dường như "vô dụng". Nhưng trong mầu nhiệm tình yêu, sự hiện diện đó là tất cả. Mẹ đứng đó để hiệp thông trọn vẹn với nỗi đau của Con. Mẹ đứng đó để Chúa Giêsu, trong cơn hấp hối cô đơn tột cùng, khi cảm thấy như Chúa Cha cũng bỏ rơi mình, vẫn nhìn thấy một ánh mắt yêu thương, vẫn thấy mình không hoàn toàn đơn độc. Lòng trung tín của Mẹ là nguồn an ủi cuối cùng cho Đấng Cứu Thế. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, đôi khi trong cuộc sống, chúng ta không thể giải quyết vấn đề cho người khác, không thể xóa bỏ nỗi đau của người thân, nhưng sự hiện diện kiên trì, im lặng và đầy yêu thương của chúng ta bên cạnh họ chính là hành động can đảm và ý nghĩa nhất. Trung thành với nhau trong hoạn nạn là món quà quý giá nhất mà con người có thể trao tặng.
Bài Tin Mừng hôm nay còn mở ra một chân trời mới của lòng trung tín qua lời trăn trối của Chúa Giêsu: "Thưa Bà, đây là con của Bà" và "Đây là Mẹ của anh". Tại sao Chúa lại trao gửi Mẹ cho Gioan và trao Gioan cho Mẹ ngay trong giây phút thập tử nhất sinh này? Phải chăng chỉ là để lo liệu người phụng dưỡng Mẹ già? Chắc chắn ý nghĩa còn sâu xa hơn thế. Ngay tại nơi đau thương nhất, một sự sống mới được khai sinh. Lòng trung tín của Mẹ không dẫn Mẹ đến sự hủy diệt hay tuyệt vọng, mà dẫn Mẹ đến một sứ mạng mới. Khi Mẹ can đảm chấp nhận mất đi người Con ruột thịt duy nhất, Chúa đã trao cho Mẹ cả nhân loại làm con.
Đây là quy luật của sự trung tín trong nghịch cảnh: Khi chúng ta dám can đảm hy sinh những gì quý giá nhất vì Chúa, Ngài sẽ không bao giờ để chúng ta tay trắng. Ngài sẽ mở rộng trái tim chúng ta để đón nhận một tình yêu lớn lao hơn. Mẹ Maria, từ Mẹ của một người, đã trở thành Mẹ của Giáo hội, Mẹ của chúng sinh. Nếu Mẹ gục ngã, nếu Mẹ bỏ chạy khỏi thập giá, Mẹ đã từ chối thiên chức làm Mẹ nhân loại. Nhưng vì Mẹ đã đứng lại, Mẹ đã trở thành "Eva mới" – Mẹ của chúng sinh. Ánh sáng của lòng trung tín nơi Mẹ đã chiếu rọi qua màn đêm của cái chết để gieo mầm cho sự sống phục sinh.
Trở về với thực tế đời sống hôm nay, chúng ta thấy xã hội hiện đại đang khủng hoảng trầm trọng về lòng trung tín. Người ta dễ dàng cam kết nhưng cũng dễ dàng bội ước. Các đôi vợ chồng ly dị nhau vì những khó khăn không thể vượt qua, con cái bỏ rơi cha mẹ khi già yếu bệnh tật, bạn bè phản bội nhau vì lợi ích kinh tế, và cả những người thánh hiến cũng có lúc xao động trong ơn gọi. Văn hóa "dùng một lần rồi bỏ" đang len lỏi vào cả các mối quan hệ giữa người với người. Trong bối cảnh đó, hình ảnh Mẹ Maria đứng dưới chân thập giá trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Đó là một lời thách đố và cũng là một lời mời gọi lội ngược dòng.
Chúng ta hãy nhìn vào Mẹ để học cách "đứng" lại trong gia đình mình. Khi hôn nhân gặp sóng gió, khi người bạn đời không như ý, xin hãy can đảm "đứng" lại để hàn gắn bằng tình yêu và sự tha thứ, thay vì vội vã buông tay. Xin hãy nhìn vào Mẹ để học cách "đứng" lại bên cạnh con cái khi chúng lầm đường lạc lối, kiên nhẫn cầu nguyện và đồng hành thay vì ruồng bỏ. Xin hãy nhìn vào Mẹ để học cách "đứng" lại với Chúa khi lời cầu nguyện dường như không được đáp trả, khi bệnh tật và nghèo túng bủa vây. Chính trong những lúc chúng ta muốn bỏ cuộc nhất, đó là lúc lòng trung tín của chúng ta đang được tôi luyện để trở nên vàng ròng.
Sự can đảm của Mẹ Maria không phải là sự lì lợm hay vô cảm, mà là sức mạnh của tình yêu. Chỉ có tình yêu lớn mới sinh ra sự can đảm lớn. Mẹ yêu Chúa Giêsu hơn chính bản thân mình, nên nỗi sợ hãi về cái chết hay sự nhục nhã không thể thắng được bước chân của Mẹ. Chúng ta cũng vậy, chúng ta chỉ có thể trung thành với Chúa trong nghịch cảnh nếu chúng ta yêu mến Ngài thật sự. Một đức tin chỉ dựa trên lề luật hay thói quen sẽ dễ dàng sụp đổ khi bão tố đến. Nhưng một đức tin bén rễ sâu trong tình yêu cá vị với Đức Kitô sẽ giúp chúng ta đứng vững như kiềng ba chân, bất chấp mọi rung chuyển của cuộc đời.
Và một điều an ủi lớn lao cho chúng ta, đó là chúng ta không phải đứng một mình. Trong bài Tin Mừng, bên cạnh Mẹ còn có người môn đệ Chúa yêu. Và quan trọng hơn, Chúa Giêsu đã trao Mẹ cho chúng ta: "Đây là Mẹ của anh". Kể từ giờ đó, môn đệ rước bà về nhà mình. Hôm nay, Chúa cũng muốn chúng ta rước Mẹ về "nhà" tâm hồn của mình. Khi đối diện với nghịch cảnh, hãy nắm lấy tay Mẹ. Mẹ là "Đấng Thông Ơn Thiên Chúa", Mẹ đã đi qua con đường đau khổ nhất, Mẹ hiểu thấu nỗi lòng của chúng ta. Mẹ không chỉ là tấm gương để ngắm nhìn từ xa, mà là người Mẹ để chúng ta tựa nương. Sự hiện diện của Mẹ sẽ biến đổi thập giá của chúng ta. Thập giá có Mẹ cùng vác sẽ không còn là án phạt, mà trở thành thang ân sủng dẫn về trời.
Để kết thúc những dòng suy niệm này, chúng ta hãy khắc ghi hình ảnh Mẹ Sầu Bi nhưng kiên cường. Bóng tối của đồi Canvê tuy dày đặc, nhưng không thể dập tắt được ánh sáng phát ra từ trái tim trung tín của Mẹ. Ánh sáng ấy báo hiệu rằng bình minh Phục Sinh đang đến rất gần. Chỉ những ai dám đứng dưới chân thập giá vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh mới có thể trọn vẹn niềm vui vào sáng Chúa Nhật Phục Sinh.
Nguyện xin Mẹ Maria, người nữ tỳ trung tín của Thiên Chúa, cầu bầu cho mỗi người chúng ta. Xin Mẹ ban cho chúng ta một trái tim can đảm, để không bao giờ chối Chúa trước những cám dỗ ngọt ngào hay những đe dọa đắng cay. Xin cho chúng ta, dù cuộc đời có đưa đẩy đến đâu, vẫn luôn tìm thấy lối về bên chân Chúa, để cùng với Mẹ, chúng ta "đứng" đó, trung thành cho đến hơi thở cuối cùng, và để rồi mai sau, chúng ta cũng được cùng Mẹ chung hưởng vinh quang bất diệt trên Nước Trời. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Đức Maria đã nêu gương sáng ngời về lòng can đảm và sự trung tín tuyệt đối khi đứng dưới chân Thập giá. Cùng với Mẹ và nhờ Mẹ, chúng ta hãy dâng lên Thiên Chúa những lời nguyện xin tha thiết của cộng đoàn:
1. "Đứng bên khổ giá Đức Giêsu, có Mẹ Người." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Đức Giáo Hoàng, các Giám mục và Linh mục. Xin cho các ngài luôn giữ vững lòng trung tín với sứ vụ, can đảm đứng về phía chân lý và tình yêu, để dẫn dắt đoàn chiên vượt qua mọi sóng gió của thời đại.
o Cộng đoàn đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con.
2. "Thưa Bà, đây là con của Bà." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những người mẹ đang gặp đau khổ, những người phụ nữ đang chịu đựng bạo hành, nghèo đói hay sự ruồng bỏ. Xin cho họ tìm thấy nơi Mẹ Maria nguồn sức mạnh và sự ủi an, để kiên cường vượt qua nghịch cảnh và bảo vệ gia đình.
o Cộng đoàn đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con.
3. "Người nói với môn đệ: Đây là Mẹ của anh." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang lầm lạc, mất đức tin hoặc đang chìm trong tuyệt vọng. Xin cho họ cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng của Mẹ, để nhờ Mẹ, họ can đảm quay trở về với Chúa là nguồn mạch sự sống.
o Cộng đoàn đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con.
4. "Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta. Xin cho mỗi người biết rước Mẹ vào đời sống hằng ngày, học nơi Mẹ sự can đảm và lòng trung tín, để dù trong thuận cảnh hay nghịch cảnh, chúng ta vẫn luôn là những chứng nhân sống động của Tin Mừng.
o Cộng đoàn đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa toàn năng, Chúa đã muốn cho Đức Maria cùng chịu đau khổ dưới chân Thập giá để cộng tác vào công trình cứu chuộc. Xin nhậm lời chúng con cầu nguyện và ban ơn giúp sức, để chúng con luôn trung thành bước theo Con Chúa trên con đường Thập giá và đạt tới vinh quang Phục sinh. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Cộng đoàn: Amen.
21/03/2026 | Chủ đề: Mẹ Sầu Bi - Ánh sáng trong đêm tối
- Ý lực: Chia sẻ nỗi đau với tha nhân là một hành động thừa sai.
- Tin Mừng: Lc 2, 33-35 (Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà).
MẸ SẦU BI - ÁNH SÁNG TRONG ĐÊM TỐI
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây để cùng chiêm ngắm một dung mạo tuyệt đẹp nhưng cũng đầy bi tráng của Đức Trinh Nữ Maria: Mẹ Sầu Bi. Trong cuộc đời đức tin, chúng ta thường chạy đến với Mẹ để xin ơn bình an, xin sự che chở. Nhưng hôm nay, Phụng vụ mời gọi chúng ta dừng lại, không chỉ để xin ơn, mà để "cảm" và để "thấu" nỗi đau của Mẹ.
Chủ đề của Thánh lễ hôm nay là "Mẹ Sầu Bi - Ánh sáng trong đêm tối". Có lẽ nghe qua thật nghịch lý, vì sầu bi thường gợi lên màu xám xịt của u buồn, còn ánh sáng lại là biểu tượng của hy vọng. Thế nhưng, chính trong đêm tối dày đặc nhất của khổ đau, ánh sáng của tình yêu và sự đồng cảm mới rực rỡ hơn bao giờ hết.
Lời Chúa hôm nay nhắc lại lời tiên báo của cụ già Simêon về "lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn Mẹ". Lưỡi gươm ấy không chỉ là nỗi đau riêng của Mẹ, mà còn là sự hiệp thông trọn vẹn với sứ mạng cứu thế của Chúa Giêsu. Từ đó, chúng ta nhận ra một ý lực sống mới mẻ cho chính mình: Chia sẻ nỗi đau với tha nhân không chỉ là một hành động bác ái, mà đó chính là một hành động thừa sai, một cách loan báo Tin Mừng sống động nhất.
Với tâm tình sám hối, xin Chúa tha thứ cho những lần chúng ta vô cảm trước nỗi đau của anh chị em, những lần chúng ta quay mặt đi trước bóng tối của người khác thay vì thắp lên ngọn nến của sự sẻ chia. Giờ đây, chúng ta hãy sốt sắng hiệp dâng Thánh lễ.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 2, 33-35)
Khi ấy, cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những lời ông Simêon nói về Người. Ông Simêon chúc phúc cho hai ông bà, và nói với bà Maria, mẹ của Hài Nhi: "Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en phải vấp ngã hay được chỗi dậy. Cháu còn là dấu hiệu cho người đời chống báng; và như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà."
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
(Lưu ý: Bài giảng dưới đây được viết liền mạch, không chia đề mục, chỉ chia đoạn theo yêu cầu, với độ dài và chiều sâu của một bài chia sẻ tĩnh tâm).
Kính thưa cộng đoàn, khung cảnh của bài Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta trở về với Đền Thờ Giêrusalem, nơi diễn ra một cuộc gặp gỡ ngập tràn ánh sáng nhưng cũng dự báo những bóng tối mênh mông sắp phủ xuống. Đó là ngày Đức Maria và Thánh Giuse đem Hài Nhi Giêsu lên dâng cho Thiên Chúa. Trong bầu khí hân hoan của một gia đình trẻ vừa chào đón con đầu lòng, lời tiên báo của cụ già Simêon vang lên như một tiếng sét giữa trời quang, phá tan sự bình yên bề mặt để mở ra một chiều kích thăm thẳm của ơn gọi làm Mẹ Đấng Cứu Thế. Simêon không chỉ nói về vinh quang của Hài Nhi, mà ông nói ngay về sự chống đối, về sự vấp ngã, và quay sang Đức Maria, ông nói một câu mà có lẽ sẽ ám ảnh Mẹ suốt cả cuộc đời: "Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà". Tại sao trong ngày vui ấy lại nói chuyện gươm đao? Tại sao Thiên Chúa lại gửi đến một lời cảnh báo đau đớn như vậy cho người nữ tỳ khiêm hạ vừa mới thưa tiếng "Xin Vâng"?
Hình ảnh "lưỡi gươm" ở đây không phải là một vũ khí kim loại sẽ giết chết thể xác Mẹ, nhưng là biểu tượng của một nỗi đau tinh thần sắc bén, dai dẳng và thấu tận tâm can. Đó là nỗi đau của sự hiệp thông. Khi chúng ta nhìn vào tước hiệu "Mẹ Sầu Bi", chúng ta thường dễ sa vào cảm xúc bi lụy, thương cảm cho số phận của một người mẹ mất con. Nhưng Giáo Hội mời gọi chúng ta nhìn sâu hơn thế. Nỗi sầu bi của Mẹ Maria không phải là sự tuyệt vọng, cũng không phải là sự trừng phạt. Nỗi sầu bi ấy là cái giá của tình yêu. Bởi vì yêu nhiều nên đau nhiều. Mẹ yêu Chúa Giêsu không chỉ bằng tình mẫu tử tự nhiên mà còn bằng đức tin của người môn đệ đầu tiên. Vì thế, mỗi vết thương trên thân thể Chúa Giêsu sau này đều in hằn lên trái tim Mẹ. Lưỡi gươm ấy bắt đầu kề vào tim Mẹ từ lời tiên báo này, và nó cứ ấn sâu dần, sâu dần qua cuộc trốn chạy sang Ai Cập, qua ba ngày lạc mất con, và cuối cùng đâm thâu trọn vẹn dưới chân thập giá. Nhưng điều kỳ diệu nằm ở chỗ: Mẹ đã không để nỗi đau ấy nghiền nát mình. Mẹ đã biến nỗi đau ấy thành "ánh sáng trong đêm tối".
Chúng ta đang sống trong một thế giới sợ hãi bóng tối và lẩn tránh khổ đau. Bản năng của con người là tìm kiếm sự an toàn, sự dễ chịu và chối bỏ mọi sự phiền toái. Khi thấy ai đó đau khổ, phản xạ tự nhiên của chúng ta thường là quay mặt đi, hoặc nếu có giúp đỡ thì cũng là giúp đỡ từ xa, gửi một chút tiền, nói một lời an ủi sáo rỗng rồi vội vã rút lui về thế giới an toàn của mình. Chúng ta sợ rằng nếu đến quá gần, bóng tối của họ sẽ lây sang mình, nỗi buồn của họ sẽ làm vẩn đục niềm vui của mình. Nhưng Mẹ Maria dạy chúng ta một bài học hoàn toàn khác. Dưới chân thập giá, trong giờ phút đen tối nhất của lịch sử nhân loại, khi các môn đệ bỏ trốn, khi thế gian reo hò chiến thắng, Mẹ đã đứng đó. Mẹ không ngất xỉu, không gào thét điên loạn, Tin Mừng ghi lại rất rõ: "Đứng kề bên thập giá Chúa Giêsu là Mẹ Người". Hành động "đứng" ấy là một hành động của sự hiện diện can trường. Mẹ đã bước vào bóng tối của con mình, không phải để giải quyết vấn đề theo kiểu phép lạ, mà để "cùng chịu", để sớt chia.
Chính ở điểm này, chúng ta chạm đến ý lực sống cốt lõi của ngày hôm nay: "Chia sẻ nỗi đau với tha nhân là một hành động thừa sai". Chúng ta thường định nghĩa "thừa sai" là đi rao giảng, là đi đến những vùng đất xa xôi, làm những việc lẫy lừng, xây dựng nhà thờ, trường học. Điều đó đúng nhưng chưa đủ. Thừa sai, theo gương Mẹ Sầu Bi, còn là cuộc lữ hành đi vào "địa ngục" trần gian của người khác – đó là nỗi cô đơn, sự bệnh tật, sự thất bại, sự tuyệt vọng của anh chị em mình. Khi bạn dám ngồi xuống bên cạnh một người đang quằn quại vì ung thư mà không cần nói nhiều lời, chỉ cần nắm tay họ, bạn đang làm thừa sai. Khi bạn kiên nhẫn lắng nghe một người trẻ đang trầm cảm muốn buông xuôi sự sống, bạn đang làm thừa sai. Khi bạn chấp nhận để cho trái tim mình "bị đâm thâu" bởi nỗi đau của người khác, bạn đang trở nên giống Chúa Kitô và Mẹ Maria nhất. Đó là hành động đem ánh sáng vào đêm tối, không phải bằng cách bật đèn pha chói lòa, mà bằng cách trở thành ngọn lửa nhỏ ấm áp, đốt cháy chính mình để sưởi ấm người bên cạnh.
Tại sao chia sẻ nỗi đau lại là hành động thừa sai? Bởi vì cốt lõi của Tin Mừng là Lòng Thương Xót. Mà Lòng Thương Xót (Misericordia) nghĩa là có một trái tim (cor) biết rung cảm trước nỗi khốn cùng (miseria) của người khác. Thiên Chúa không cứu độ con người từ xa. Ngài đã Nhập Thể, đã trở thành một con người yếu đuối, đã chịu đóng đinh để chạm vào tận đáy nỗi đau của nhân loại. Khi chúng ta chia sẻ nỗi đau với tha nhân, chúng ta đang tiếp nối mầu nhiệm Nhập Thể ấy. Chúng ta đang nói với người đau khổ rằng: "Bạn không cô đơn. Thiên Chúa ở đây, ngay trong nỗi đau này, qua sự hiện diện của tôi". Đó là cách loan báo Tin Mừng mạnh mẽ nhất. Trong một thế giới đầy rẫy những lời nói hoa mỹ nhưng rỗng tuếch, con người ngày nay không cần những thầy dạy cho bằng những chứng nhân. Và chứng nhân thuyết phục nhất là người dám khóc với kẻ khóc, dám để cho "lưỡi gươm" của tha nhân đâm thâu qua trái tim mình.
Trở lại với hình ảnh Simêon, ông nói Chúa Giêsu là dấu hiệu cho người đời chống báng và để lộ ra ý nghĩ thâm tâm của nhiều người. Đau khổ chính là thuốc thử của tâm hồn. Khi đối diện với đau khổ của chính mình hoặc của người khác, con người thật của chúng ta sẽ lộ diện. Có người sẽ trở nên cay nghiệt, hận thù đời, trách móc Chúa. Nhưng cũng có những người, như Mẹ Maria, nỗi đau làm cho tâm hồn họ trở nên trong suốt, thánh thiện và bao dung hơn. Nỗi đau giống như lửa, nó có thể thiêu rụi cành củi khô nhưng lại làm tinh ròng vàng thật. Mẹ Maria là "Ánh sáng trong đêm tối" vì Mẹ đã biến nỗi đau thành nơi gặp gỡ Thiên Chúa. Mẹ không để bóng tối của hận thù xâm chiếm khi người ta giết con mình. Trái lại, Mẹ hiệp thông với con trong lời xin tha thứ: "Lạy Cha, xin tha cho họ". Đó là đỉnh cao của ánh sáng đức tin.
Anh chị em thân mến, nhìn vào xã hội hôm nay, chúng ta thấy "những lưỡi gươm" vẫn đang bay lượn khắp nơi. Đó là lưỡi gươm của sự nghèo đói đang đâm thâu những gia đình chạy ăn từng bữa. Đó là lưỡi gươm của sự tan vỡ đang đâm thâu những đứa trẻ trong các gia đình ly dị. Đó là lưỡi gươm của sự cô lập đang đâm thâu những người già neo đơn trong các viện dưỡng lão hay ngay trong chính ngôi nhà rộng lớn của mình. Đó là lưỡi gươm của tệ nạn, của bất công, của bạo lực. Chúng ta, những người Kitô hữu, những người con của Mẹ Sầu Bi, chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ xây tường để chắn gươm hay chúng ta sẽ mở lòng ra để đón nhận và chữa lành?
Có một câu chuyện kể về một vị linh mục đến thăm một người phụ nữ vừa mất đi đứa con duy nhất trong một tai nạn. Vị linh mục mang theo cuốn Kinh Thánh và rất nhiều lý lẽ thần học về sự sống đời đời, về ý Chúa, về sự thử thách. Nhưng khi bước vào căn phòng tối tăm, thấy người mẹ đang ngồi bất động, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, vị linh mục chợt nhận ra mọi lời nói lúc này đều sáo rỗng, thậm chí tàn nhẫn. Ngài gấp cuốn sách lại, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh bà. Ngài ngồi đó, im lặng, suốt một giờ đồng hồ. Thỉnh thoảng, bà nấc lên, ngài cũng rưng rưng nước mắt. Khi ngài đứng dậy ra về, người phụ nữ nắm lấy tay ngài và nói: "Cảm ơn cha, cha đã mang Chúa đến cho con". Vị linh mục ngạc nhiên vì mình chưa giảng một lời nào về Chúa. Nhưng chính sự hiện diện thinh lặng, sự "đồng cảm" (cùng đau) ấy đã là ánh sáng của Chúa. Đó chính là hình ảnh của Mẹ Maria dưới chân thập giá. Mẹ không giảng giải cho Chúa Giêsu về ý nghĩa của đau khổ, Mẹ chỉ ở đó, để ánh mắt Mẹ gặp ánh mắt Con, và trong khoảnh khắc đó, nỗi đau được san sẻ, được thánh hóa.
Hành trình trở thành một "thừa sai của lòng trắc ẩn" không hề dễ dàng. Nó đòi hỏi chúng ta phải can đảm bước ra khỏi vùng an toàn của cái tôi ích kỷ. Nó đòi hỏi chúng ta phải chấp nhận rủi ro là trái tim mình sẽ bị tổn thương. Nhưng đó là con đường duy nhất dẫn đến sự sống thật. Một trái tim không bao giờ bị thương tổn là một trái tim đã chết hoặc đã hóa đá. Chỉ có trái tim biết rỉ máu vì nỗi đau của người khác mới là trái tim biết yêu thương, và chỉ có tình yêu mới có khả năng cứu chuộc. Mẹ Maria được gọi là Đấng Đồng Công Cứu Chuộc không phải vì Mẹ thêm vào cái gì còn thiếu trong hy tế của Chúa Giêsu, mà vì Mẹ đã dùng chính nỗi đau của mình để hiệp thông trọn vẹn với Người.
Thách đố cho mỗi chúng ta trong tuần lễ này là hãy tìm kiếm một "đêm tối" nào đó xung quanh mình để thắp lên một ánh sáng. Có thể là một cuộc điện thoại cho người bạn đang gặp khó khăn mà lâu nay ta lãng quên. Có thể là sự kiên nhẫn lắng nghe lời phàn nàn của cha mẹ già. Có thể là một lời tử tế với người phục vụ đang cau có. Đừng sợ lưỡi gươm đau khổ. Khi chúng ta chấp nhận để nỗi đau của tha nhân chạm vào mình, lưỡi gươm ấy sẽ không giết chết chúng ta, mà nó sẽ khoét rộng trái tim chúng ta ra, để dung chứa được nhiều tình yêu hơn, nhiều ân sủng hơn.
Mẹ Sầu Bi không phải là một bức tượng buồn bã để chúng ta ngắm nhìn rồi thở dài. Mẹ là một chiến sĩ của tình yêu, người đã chiến thắng bóng tối bằng ánh sáng của sự hiến dâng. Mẹ mời gọi chúng ta đứng vào hàng ngũ của Mẹ. Đừng làm những Kitô hữu "kính nhi viễn chi" với đau khổ của nhân loại. Hãy xắn tay áo lên, hãy mở rộng lòng ra. Trong đêm tối của thế gian, Thiên Chúa không cần những ngọn đèn pha rực rỡ ở trên cao, Ngài cần những ngọn nến nhỏ bé, chấp nhận hao mòn để thắp sáng ở dưới thấp, ngay giữa những vũng lầy của kiếp người.
Cuối cùng, xin mượn hình ảnh của chính Simêon. Sau khi nói về lưỡi gươm, ông đã có thể ra đi bình an vì "mắt ông đã thấy ơn cứu độ". Chúng ta cũng vậy, chúng ta chỉ thực sự thấy được ơn cứu độ, thấy được ý nghĩa cuộc đời mình khi chúng ta dám nhìn thẳng vào lưỡi gươm đau khổ với đôi mắt của đức tin và lòng mến. Ước gì mỗi người chúng ta trở thành một ánh phản chiếu của Mẹ Sầu Bi: dịu dàng, can đảm, và đầy ắp tình người. Để bất cứ ai đang chìm trong đêm tối của tuyệt vọng, khi gặp gỡ chúng ta, họ có thể cảm nhận được chút ánh sáng ấm áp của Thiên Chúa, Đấng là Cha giàu lòng thương xót. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Đức Maria đã hiệp thông trọn vẹn với đau khổ của Chúa Giêsu để trở nên Mẹ của chúng ta trong trật tự ân sủng. Tin tưởng vào sự chuyển cầu của Mẹ Sầu Bi, chúng ta cùng dâng lên Thiên Chúa những lời nguyện xin tha thiết:
1. "Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Hội Thánh, đặc biệt là các vị Mục tử, luôn mang trong mình trái tim của người mẹ hiền, biết nhạy cảm trước nỗi đau của đàn chiên và can đảm dấn thân đến những vùng ngoại biên để xoa dịu những vết thương của nhân loại.
2. "Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người được chỗi dậy". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các nhà lãnh đạo các quốc gia và những người có trách nhiệm trong xã hội, biết dùng quyền lực để bảo vệ người yếu thế, xóa bỏ bất công và kiến tạo một nền văn minh tình thương, để không ai bị bỏ lại phía sau trong bóng tối của nghèo đói và loạn lạc.
3. "Chia sẻ nỗi đau với tha nhân là một hành động thừa sai". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang chịu đau khổ về thể xác cũng như tinh thần, đặc biệt là những người đang cô đơn, tuyệt vọng. Xin cho họ gặp được những tâm hồn quảng đại, biết cảm thông và chia sẻ, để họ nhận ra ánh sáng tình yêu Thiên Chúa giữa đêm đen cuộc đời.
4. "Chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta, xin cho mỗi người biết noi gương Mẹ Sầu Bi, không chạy trốn khổ đau nhưng biết biến những hy sinh thầm lặng hằng ngày thành của lễ tình yêu dâng lên Chúa và cầu nguyện cho anh chị em mình.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa là Cha toàn năng, Cha đã muốn cho Đức Trinh Nữ Maria tham dự vào cuộc khổ nạn của Con Cha để cộng tác vào công trình cứu chuộc. Xin nhận lời chúng con cầu nguyện và ban ơn giúp sức, để chúng con biết can đảm vác thập giá đời mình mà theo chân Chúa và trở nên khí cụ bình an cho mọi người. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Cộng đoàn: Amen.
28/03/2026 | Chủ đề: Cùng Mẹ bước vào Tuần Thánh (Áp lễ Lá)
- Ý lực: Khiêm nhường đi theo Chúa trên con đường thập tự.
- Tin Mừng: Mc 11, 1-10 (Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Chúa).
CÙNG MẸ BƯỚC VÀO TUẦN THÁNH (ÁP LỄ LÁ)
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa của Tuần Thánh, tuần lễ trọng đại nhất trong năm phụng vụ, tuần lễ mà Giáo hội mời gọi con cái mình sống lại những giây phút linh thiêng và bi tráng nhất của tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại. Trong bầu khí trang nghiêm của ngày áp Lễ Lá, chúng ta không bước đi đơn độc, mà chúng ta được mời gọi nắm lấy bàn tay từ mẫu của Đức Trinh Nữ Maria, để cùng với Mẹ, bước vào hành trình thương khó của người Con yêu dấu.
Chủ đề của chúng ta hôm nay là "Cùng Mẹ bước vào Tuần Thánh" với ý lực sống "Khiêm nhường đi theo Chúa trên con đường thập tự". Nếu như dân chúng Giêrusalem xưa kia đón Chúa bằng những cành lá reo vui và tiếng hô vang dậy đất trời, thì Mẹ Maria lại đón Chúa và bước theo Chúa bằng sự thinh lặng, bằng sự chiêm niệm và bằng một đức tin kiên cường nhưng đầy khiêm hạ. Giữa những tiếng tung hô vạn tuế hôm nay, bóng dáng của Thập giá ngày mai đã thấp thoáng hiện về.
Trong Thánh lễ này, xin cho mỗi người chúng ta biết mặc lấy tâm tình của Mẹ, biết nhìn Chúa Giêsu không phải như một vị vua quyền lực trần thế, mà là vị Vua của tình yêu, Đấng ngự trên lưng lừa khiêm tốn để đi vào cái chết vì chúng ta. Giờ đây, để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh, chúng ta hãy thành tâm sám hối, xin Chúa tha thứ cho những lần chúng ta tung hô Chúa bằng môi miệng nhưng lòng dạ lại cách xa, và những lần chúng ta thiếu đức khiêm nhường để nhận ra Chúa trong những nghịch cảnh của cuộc đời.
BÀI TIN MỪNG: Mc 11, 1-10
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Máccô.
Khi Đức Giêsu và các môn đệ đến gần thành Giêrusalem, gần làng Bêthania và Bêthphaghê, bên triền núi Ôliu, Người sai hai môn đệ đi và dặn họ: "Các anh đi vào làng trước mặt kia. Vừa vào làng, các anh sẽ thấy ngay một con lừa con chưa ai cưỡi bao giờ, đang cột sẵn đó. Các anh cởi dây ra và dắt nó về đây. Nếu có ai bảo: 'Tại sao các anh làm như vậy?', thì hãy trả lời: 'Ông Chủ cần đến nó, và sẽ gửi lại đây ngay'."
Hai môn đệ ra đi, và thấy một con lừa con cột ngoài ngõ, ngay trước cửa một ngôi nhà, hai ông liền cởi dây ra. Mấy người đứng đó hỏi: "Các anh làm gì mà cởi lừa người ta ra vậy?". Hai ông trả lời như Đức Giêsu đã dặn. Và họ để cho hai ông đi. Hai ông dắt lừa con về cho Đức Giêsu, rồi lấy áo choàng của mình trải lên lưng nó, và Đức Giêsu cỡi lên. Nhiều người cũng lấy áo choàng trải xuống mặt đường, một số khác lại chặt cành lá ngoài đồng mà rải. Người đi trước, kẻ theo sau, reo hò vang dậy: "Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa! Chúc tụng triều đại đang tới, triều đại vua Đavít tổ phụ chúng ta. Hoan hô trên các tầng trời!".
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Chúng ta đang hiện diện nơi đây, trong bầu khí linh thiêng của những ngày áp Lễ Lá, để cùng nhau mở ra một cánh cửa thời gian, bước vào Tuần Thánh – tuần lễ chất chứa tột cùng của tình yêu và sự đau khổ, của vinh quang và tủi nhục, của sự sống và cái chết. Tuy nhiên, phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta không bước vào Giêrusalem như những du khách tò mò, cũng không bước vào như những kẻ đứng bên lề lịch sử, mà là bước vào cùng với Mẹ Maria, và học bài học lớn nhất mà Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta ngay từ những bước chân đầu tiên tiến vào thành thánh: bài học của sự khiêm nhường trên con đường thập tự.
Đoạn Tin Mừng theo thánh Máccô mà chúng ta vừa nghe thuật lại cảnh tượng Chúa Giêsu tiến vào Giêrusalem. Đó là một khung cảnh rực rỡ, ồn ào và đầy phấn khích. Tiếng reo hò "Hosanna - Hoan hô", những chiếc áo choàng trải xuống mặt đường bụi bặm, những cành lá xanh tươi được chặt từ ngoài đồng rải đầy lối đi. Tất cả tạo nên một cuộc rước vĩ đại dành cho một vị Vua. Nhưng nếu chúng ta lặng lại một chút, tách mình ra khỏi đám đông ồn ào ấy và nhìn kỹ vào nhân vật chính của cuộc rước, chúng ta sẽ thấy một sự tương phản đến sững sờ. Vị Vua ấy không ngồi trên chiến mã oai phong, không có gươm giáo sáng lòa, không có đoàn kỵ binh hộ tống. Ngài ngồi trên một con lừa con – một con vật của sự thồ vác, một con vật của người nghèo, một biểu tượng của hòa bình và sự khiêm hạ tột cùng.
Chính hình ảnh con lừa con ấy là chìa khóa để chúng ta hiểu được ý nghĩa của việc "Cùng Mẹ bước vào Tuần Thánh". Hãy tưởng tượng Mẹ Maria đang ở đâu trong đám đông ấy? Tin Mừng không nhắc tên Mẹ trong đoạn trích này, nhưng trái tim người mẹ luôn dõi theo con mình. Có lẽ Mẹ không đứng giữa đám đông đang gào thét cuồng nhiệt kia, bởi Mẹ hiểu rõ hơn ai hết bản chất của vương quyền mà Con Mẹ đang thực thi. Trong khi dân chúng tung hô một vị vua chính trị sẽ giải phóng họ khỏi ách đô hộ của La Mã, thì Mẹ Maria, với sự nhạy bén của đức tin và sự thấu hiểu từ lời tiên báo của cụ già Simêon năm xưa, Mẹ nhìn thấy con mình đang tiến vào tử địa. Tiếng "Hoan hô" hôm nay, Mẹ biết, sẽ sớm đổi thành tiếng "Đóng đinh nó vào thập giá" chỉ trong vài ngày nữa. Vì thế, tâm thế của Mẹ khi bước vào Tuần Thánh không phải là sự hân hoan bồng bột, mà là sự điềm tĩnh, suy niệm và một nỗi đau thầm lặng nhưng đầy can đảm.
Bước vào Tuần Thánh cùng với Mẹ là bước đi trong sự thật. Sự thật rằng vinh quang của Thiên Chúa không nằm ở tiếng vỗ tay của thế gian, mà nằm ở sự vâng phục thánh ý Chúa Cha. Chúa Giêsu, khi chọn ngồi trên lưng lừa, Ngài đã chủ động khước từ mọi hình thức vinh quang hư ảo. Ngài muốn nói với dân thành Giêrusalem, và nói với mỗi người chúng ta hôm nay rằng: "Tôi là Vua, nhưng vương quốc của tôi không thuộc về thế gian này. Tôi đến không phải để cai trị bằng sức mạnh, mà để phục vụ bằng tình yêu khiêm hạ". Bài học khiêm nhường này là hành trang duy nhất và cần thiết nhất để chúng ta có thể đi trọn vẹn con đường Thập giá. Nếu không có sự khiêm nhường, chúng ta sẽ vấp ngã ngay khi thập giá xuất hiện. Nếu không có sự khiêm nhường, chúng ta sẽ giống như các tông đồ, tranh giành chỗ nhất nhì trong bữa Tiệc Ly, để rồi bỏ chạy tán loạn khi lính tráng đến bắt Thầy.
Hãy nhìn sâu hơn vào chi tiết "con lừa con chưa ai cưỡi bao giờ". Tại sao Chúa lại cần một con lừa "chưa ai cưỡi"? Trong truyền thống Kinh Thánh, những gì chưa được sử dụng cho mục đích phàm tục thì được dành riêng cho Thiên Chúa. Con lừa ấy, dù nhỏ bé, hèn mọn, nhưng nó mang trong mình sự trinh nguyên của việc phục vụ. Nó chưa từng mang ách của thế gian, và giờ đây, gánh nặng đầu tiên và duy nhất nó mang trên lưng chính là Đấng Cứu Thế. Chúng ta có thể rút ra được gì từ hình ảnh này? Phải chăng Chúa cũng đang cần mỗi người chúng ta trở thành những "con lừa con" của Ngài? Chúa cần những tâm hồn khiêm tốn, sẵn sàng để Ngài "sử dụng" cho công trình cứu độ. Chúa không cần những "chiến mã" kiêu hãnh, tự mãn về tài năng và sức mạnh của mình. Chúa cần sự ngoan ngùy. Chúa nói với các môn đệ: "Nếu có ai hỏi, hãy trả lời: Ông Chủ cần đến nó". Hôm nay, Chúa cũng đang nói với tôi và quý ông bà anh chị em: "Thầy cần đến con". Thầy cần sự khiêm hạ của con để Thầy có thể ngự vào và đi đến với những người đau khổ. Thầy cần đôi vai của con để gánh vác sứ vụ yêu thương.
Đi theo Chúa trên con đường thập tự với tâm tình khiêm nhường còn có nghĩa là chấp nhận sự mâu thuẫn của kiếp người và sự thay đổi của lòng người. Cùng Mẹ Maria, chúng ta chứng kiến sự tung hô hôm nay và sự chối bỏ ngày mai. Nếu chúng ta kiêu ngạo, chúng ta sẽ bị tổn thương sâu sắc khi người khác quay lưng lại với mình. Nhưng nếu chúng ta khiêm nhường, chúng ta sẽ hiểu rằng: chỉ có Thiên Chúa là Đấng bất biến, còn tình cảm con người thì mong manh như sương khói. Sự khiêm nhường giúp chúng ta không ảo tưởng khi thành công và không tuyệt vọng khi thất bại. Mẹ Maria đã sống trọn vẹn điều này. Mẹ không tự cao khi thiên thần truyền tin "Bà đầy ơn phúc", và Mẹ cũng không gục ngã tuyệt vọng dưới chân thập giá khi Con Mẹ bị coi như tội đồ. Tâm hồn Mẹ luôn bình an vì Mẹ neo đậu đời mình vào thánh ý Chúa, chứ không phải vào sự đánh giá của người đời. Bước vào Tuần Thánh, chúng ta hãy xin Mẹ dạy chúng ta sự bình an đó.
Hơn nữa, con đường thập tự mà Chúa Giêsu đi là con đường của sự tự hủy (Kenosis). Thánh Phaolô đã diễn tả điều này là "Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ". Sự khiêm nhường ở đây không chỉ là một đức tính đạo đức xã giao, mà là bản chất của Thiên Chúa. Khi chúng ta kiêu ngạo, chúng ta đi ngược lại với bản chất của Thiên Chúa. Khi chúng ta muốn nổi nang, muốn người khác phục vụ mình, muốn mình là trung tâm của vũ trụ, chúng ta đang đi ngược chiều với đoàn rước vào Giêrusalem. Đoàn rước của Chúa đi xuống thấp, đi vào sự phục vụ, đi vào cái chết để sinh sự sống. Còn đoàn người kiêu ngạo thì chen lấn để đi lên cao, để chiếm đoạt và hưởng thụ.
Thưa cộng đoàn, trong những ngày tới của Tuần Thánh, chúng ta sẽ nghe lại bài Thương Khó. Chúng ta sẽ thấy một Phêrô hùng hổ tuyên bố trung thành nhưng rồi chối Chúa vì sợ một người tớ gái. Đó là sự sụp đổ của lòng kiêu hãnh. Chúng ta sẽ thấy một Giuđa bán Chúa vì tham vọng và thất vọng về một Đấng Mêsia không như ý mình. Đó là bi kịch của sự thiếu khiêm nhường để chấp nhận đường lối của Chúa. Nhưng chúng ta cũng sẽ thấy Mẹ Maria, thấy thánh Gioan, thấy những người phụ nữ đạo đức âm thầm đi theo Chúa đến tận Đồi Sọ. Họ không ồn ào, họ không tuyên bố đao to búa lớn. Họ chỉ yêu và đi theo. Đó là sự khiêm nhường của tình yêu đích thực.
Cùng Mẹ bước vào Tuần Thánh, chúng ta cũng được mời gọi nhìn lại những "cành lá" mà chúng ta đang cầm trên tay hay đang rải trên đường đời. Dân chúng xưa rải áo choàng và cành lá. Còn chúng ta, chúng ta có dám "trải" cái tôi của mình xuống để Chúa bước qua không? Cái tôi của sự tự ái, cái tôi của sự cố chấp, cái tôi của những hận thù chưa buông bỏ được. Nếu chúng ta vẫn giữ khư khư những chiếc "áo choàng" của danh dự hão huyền, của địa vị, của quyền lực, thì Chúa không thể đi vào tâm hồn chúng ta được. Chúa cần một con đường trống trải, được lót bằng sự sám hối và khiêm cung. Hãy để Chúa bước qua những dự tính của chúng ta, hãy để Chúa làm chủ những ước muốn của chúng ta. Đó mới là ý nghĩa đích thực của việc tung hô "Vạn tuế Đấng ngự đến nhân danh Chúa".
Một khía cạnh khác của sự khiêm nhường mà chúng ta cần suy gẫm cùng Mẹ Maria, đó là sự thinh lặng. Giữa tiếng reo hò vang dậy của đám đông, Chúa Giêsu rất ít nói. Và trong suốt cuộc thương khó sau này, Ngài càng nói ít hơn. Trước tòa Philatô, Ngài lặng im. Trên thập giá, Ngài chỉ thốt lên những lời tha thứ và phó thác. Mẹ Maria cũng vậy, Tin Mừng hầu như không ghi lại lời nào của Mẹ trong suốt cuộc khổ nạn. Sự thinh lặng ấy không phải là sự câm nín của sợ hãi, mà là không gian mênh mông của sự khiêm nhường, nơi lời nói của con người nhường chỗ cho Lời của Thiên Chúa và ý định của Ngài được thực hiện. Trong thế giới ồn ào hôm nay, chúng ta nói quá nhiều, phán xét quá nhiều, than vãn quá nhiều. Bước vào Tuần Thánh, hãy thử tập sống sự thinh lặng của Mẹ. Thinh lặng để lắng nghe tiếng rên xiết của Chúa trong những người anh em nghèo khổ. Thinh lặng để nhìn thấy sự kiêu ngạo đang len lỏi trong chính mình. Thinh lặng để chiêm ngắm tình yêu điên rồ của Thiên Chúa.
Cuộc rước lá hôm nay chỉ là khởi đầu. Đích đến là Canvê. Con lừa con hôm nay chở Chúa trong vinh quang, nhưng rồi đây, chính Chúa sẽ vác lấy thập giá nặng nề trên vai mình. Hình ảnh hai vật mang vác: con lừa và đôi vai Chúa, hòa quyện vào nhau trong một mầu nhiệm của sự gánh đỡ. Chúa đã gánh lấy tội lỗi chúng ta. Ngài mời gọi chúng ta: "Hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường". Ách của Chúa chính là Thập giá, nhưng là Thập giá được vác bằng tình yêu. Khiêm nhường đi theo Chúa là chấp nhận vác thập giá đời mình, thập giá bổn phận, thập giá của những trái ý nghịch lòng, không phải với sự cằn nhằn, phản kháng, mà với sự tin tưởng rằng: Chúa đang cùng vác với con.
Cùng Mẹ bước vào Tuần Thánh, xin Mẹ giúp chúng ta cởi bỏ những lớp mặt nạ đạo đức giả hình, cởi bỏ những ảo tưởng về sự thánh thiện của bản thân. Hãy đến với Chúa trần trụi và chân thật như con lừa con ngày xưa. Hãy để Chúa "cởi dây" cho chúng ta – cởi sợi dây của tội lỗi, của thói hư tật xấu, của sự nô lệ cho vật chất và danh vọng. Chỉ khi được "cởi dây", chúng ta mới có thể tự do bước theo Chúa lên Giêrusalem, lên đồi cao tế lễ.
Tuần Thánh này sẽ trôi qua rất nhanh nếu chúng ta chỉ coi đó là những nghi thức lặp lại hàng năm. Nhưng nó sẽ trở thành dấu ấn vĩnh cửu trong linh hồn nếu chúng ta thực sự "bước vào" và "đi theo". Đi theo không phải là đứng từ xa nhìn ngắm, mà là dấn thân. Đi theo là dám để cho Lời Chúa cắt tỉa mình. Đi theo là dám quỳ xuống rửa chân cho anh em như Chúa sẽ làm vào Thứ Năm Tuần Thánh. Đi theo là dám đứng dưới chân thập giá khi cả thế giới quay lưng. Và đi theo là dám tin rằng, sau nấm mồ đá lạnh lẽo kia, ánh sáng Phục Sinh sẽ bừng lên cho những ai biết tin tưởng và phó thác.
Lạy Mẹ Maria, Mẹ của những người khiêm hạ, xin dắt tay chúng con bước vào Tuần Thánh. Khi chúng con muốn chạy trốn thập giá, xin Mẹ giữ chúng con lại. Khi chúng con muốn tìm kiếm vinh quang thế gian, xin Mẹ chỉ cho chúng con thấy Chúa Giêsu trên lưng lừa. Khi chúng con kiêu ngạo, xin Mẹ dạy chúng con bài học của người nữ tỳ hèn mọn. Xin cho chúng con, trong những ngày thánh này, không chỉ tung hô Chúa bằng môi miệng, mà còn biết trải lòng mình ra làm con đường cho Chúa đi vào cuộc đời, để biến đổi sự kiêu căng của chúng con thành sự khiêm nhường, biến sự ích kỷ thành tình yêu hy hiến.
Ước gì, khi Tuần Thánh khép lại, mỗi người chúng ta đều có thể nói như Thánh Phaolô: "Tôi sống, nhưng không còn là tôi sống, mà là Đức Kitô sống trong tôi". Một Đức Kitô khiêm nhường, tự hủy và yêu thương đến cùng. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, cùng với toàn thể Giáo hội bước vào Tuần Thánh, chúng ta hãy nhìn lên Đức Giêsu, Đấng đã khiêm tốn ngự trên lưng lừa để tiến vào cuộc khổ nạn vì yêu thương chúng ta. Hiệp cùng Mẹ Maria, chúng ta hãy tha thiết dâng lên Chúa những lời nguyện xin chân thành:
1. Cầu cho Hội Thánh: Xin cho các vị Mục tử trong Hội Thánh luôn noi gương Chúa Giêsu, biết sống tinh thần nghèo khó, khiêm nhu và phục vụ, để dẫn dắt đoàn chiên đi qua những thăng trầm của thế giới bằng ánh sáng của Thập giá và Tin Mừng. Chúng ta hãy cầu xin Chúa.
2. Cầu cho hòa bình thế giới: Giữa một thế giới đầy bạo lực, xung đột và kiêu căng quyền lực, xin cho các nhà lãnh đạo các quốc gia biết nhìn vào Vị Vua Hòa Bình trên lưng lừa, để buông bỏ vũ khí, chọn con đường đối thoại và xây dựng một nền văn minh tình thương. Chúng ta hãy cầu xin Chúa.
3. Cầu cho những ai đang đau khổ: Xin cho những người đang vác thập giá nặng nề của bệnh tật, nghèo đói, cô đơn hay bị bỏ rơi, tìm thấy sự an ủi nơi Mẹ Maria sầu bi và nơi Chúa Giêsu khổ nạn, để họ không tuyệt vọng nhưng tìm thấy ý nghĩa cứu độ trong những hy sinh của mình. Chúng ta hãy cầu xin Chúa.
4. Cầu cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta: Xin cho mỗi người chúng ta khi bước vào Tuần Thánh này, biết "cởi dây" cho nhau, tha thứ những lỗi lầm, dẹp bỏ tính tự ái và kiêu ngạo, để cùng nhau xây dựng một cộng đoàn hiệp nhất, yêu thương như lòng Chúa mong ước. Chúng ta hãy cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa toàn năng, Chúa đã muốn cho Con Một Chúa chịu khổ hình thập giá để nêu gương khiêm nhường cho nhân loại noi theo. Xin nhận lời chúng con cầu nguyện và giúp chúng con biết cùng Mẹ Maria bước đi trung thành trên con đường Thập giá, để xứng đáng được chia sẻ vinh quang Phục sinh với Người. Người hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.