Tháng 2 2026
THÁNG 2: ÁNH SÁNG TRONG MÙA CHAY VÀ MÙA XUÂN
07/02/2026 | Chủ đề: Mẹ Lộ Đức - Ánh sáng chữa lành
- Ý lực: Người môn đệ mang tình thương Chúa xoa dịu nỗi đau nhân thế.
- Tin Mừng: Mc 1, 29-39 (Chúa chữa nhạc mẫu ông Phêrô và nhiều kẻ ốm đau).
MẸ LỘ ĐỨC - ÁNH SÁNG CHỮA LÀNH
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây trong bầu khí linh thiêng, hướng tâm hồn về hang đá Massabielle, nơi Đức Trinh Nữ Maria đã hiện ra với thánh nữ Bernadette tại Lộ Đức. Lộ Đức không chỉ là một địa danh, mà đã trở thành biểu tượng của niềm hy vọng, là linh địa của tình thương và sự chữa lành. Trong thánh lễ này, với chủ đề "Mẹ Lộ Đức - Ánh sáng chữa lành", chúng ta được mời gọi chiêm ngắm Mẹ như máng chuyển thông ơn sủng, dẫn đưa nhân loại khổ đau đến với nguồn suối xót thương là chính Đức Giêsu Kitô.
Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Chúa Giêsu chữa lành cho nhạc mẫu ông Phêrô và nhiều kẻ ốm đau, bệnh tật. Hình ảnh ấy nhắc nhở chúng ta rằng, Thiên Chúa không dửng dưng trước nỗi đau của con người. Ngài cúi xuống, chạm vào và nâng dậy. Ý lực sống của chúng ta trong thánh lễ này là trở nên những người môn đệ đích thực: biết mang tình thương Chúa để xoa dịu nỗi đau nhân thế. Thế giới hôm nay đang "lên cơn sốt" bởi hận thù, chia rẽ và bệnh tật, rất cần những bàn tay nối dài của Chúa Giêsu để đem lại sự bình phục.
Hiệp cùng Mẹ Maria, xin Chúa chữa lành những vết thương trong tâm hồn và thể xác chúng ta, để đến lượt mình, chúng ta cũng trở thành phương thuốc chữa lành cho anh chị em chung quanh. Với tâm tình đó, giờ đây chúng ta hãy thành tâm sám hối để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.
BÀI TIN MỪNG (Mc 1, 29-39)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi hội đường, Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy bà nhạc gia của Simon cảm sốt phải nằm liệt giường, lập tức người ta thưa với Người về bà. Người tiến lại gần, cầm tay bà và nâng đỡ dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các ngài.
Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân và những người bị quỷ ám: cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa trị nhiều bệnh nhân đau khổ đủ thứ bệnh tật, và xua trừ nhiều quỷ, nhưng không cho chúng nói, vì chúng biết Người. Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Simon và các bạn chạy đi tìm Người. Khi tìm thấy Người, các ông nói cùng Người rằng: "Mọi người đều đi tìm Thầy". Nhưng Người đáp: "Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Thầy cũng rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó". Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ.
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ, kính thưa những tâm hồn đang khao khát sự chữa lành,
Trong dòng chảy bất tận của lịch sử cứu độ, Thiên Chúa luôn tỏ hiện là một lương y đại tài, Đấng cúi xuống trên những vết thương của nhân loại với một tình yêu bao la không bờ bến. Hôm nay, khi chúng ta cùng nhau hướng về Mẹ Lộ Đức, hình ảnh hang đá Massabielle hiện lên trong tâm trí chúng ta không chỉ như một địa điểm hành hương, mà là một "bệnh viện dã chiến" của lòng thương xót, nơi đất và trời gặp gỡ, nơi nước mắt của con người hòa vào dòng suối ân sủng của Thiên Chúa. Bài Tin Mừng theo thánh Marcô mà chúng ta vừa nghe như một bức tranh sống động, họa lại chân dung của Đấng Chữa Lành, và từ đó, soi rọi vào sứ mạng của mỗi người chúng ta trong thế giới đầy rẫy những thương tích hôm nay.
Khởi đi từ khung cảnh Chúa Giêsu rời khỏi hội đường và bước vào nhà của Simon và Anrê, chúng ta thấy một sự chuyển dịch đầy ý nghĩa. Chúa không chỉ hiện diện ở nơi tôn nghiêm, nơi cử hành nghi lễ, mà Ngài đi thẳng vào đời sống thường nhật, vào không gian riêng tư của gia đình, nơi có những nỗi đau âm thầm, những tiếng rên rỉ vì bệnh tật mà đôi khi bị lãng quên. Tại đó, bà nhạc mẫu của Simon đang nằm liệt giường vì cơn sốt. Cơn sốt ấy có thể là một bệnh lý thể lý, nhưng trong cái nhìn chiêm niệm, nó còn là biểu tượng cho tình trạng tê liệt của con người. Khi bị sốt, con người ta mệt mỏi, mất sức sống, không thể làm việc, không thể phục vụ, và tách biệt khỏi cộng đồng. Đó cũng chính là hình ảnh của nhân loại, và đôi khi là của chính mỗi người chúng ta, khi bị những "cơn sốt" của dục vọng, của sự ích kỷ, của lòng tham và hận thù làm cho tê liệt tâm hồn, khiến chúng ta không thể đứng dậy để yêu thương.
Thái độ của Chúa Giêsu trước nỗi đau ấy là một bài học lớn về mục vụ chữa lành. Ngài không đứng từ xa để phán một lời quyền năng, dù Ngài hoàn toàn có thể làm thế. Thánh Marcô thuật lại rất chi tiết: "Người tiến lại gần, cầm tay bà và nâng đỡ dậy". Ba động từ liên tiếp diễn tả một tiến trình của tình yêu nhập thể. "Tiến lại gần" là xóa bỏ khoảng cách, là sự hiện diện đầy cảm thông. Trong thế giới hôm nay, khi công nghệ kết nối chúng ta qua màn hình nhưng lại đẩy xa nhau về mặt cảm xúc, sự hiện diện vật lý, sự gần gũi bên cạnh người đau khổ là một liều thuốc vô giá. Tiếp đến, Ngài "cầm tay bà". Cử chỉ chạm vào người bệnh, nhất là trong văn hóa Do Thái cổ thời vốn kiêng kỵ sự ô uế, là một hành động táo bạo của tình yêu. Chúa Giêsu không sợ bị lây nhiễm cái chết hay bệnh tật, trái lại, sự sống từ Ngài tuôn tràn sang người bệnh. Cái nắm tay ấy truyền tải sức mạnh, sự an ủi và niềm tin rằng người bệnh không bị bỏ rơi. Và cuối cùng, Ngài "nâng đỡ dậy". Chữa lành của Thiên Chúa không chỉ là làm dứt cơn đau, mà là phục hồi phẩm giá, giúp con người đứng thẳng, lấy lại vị thế làm con cái Chúa.
Hệ quả của việc chữa lành này thật kỳ diệu: "Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các ngài". Đây là điểm then chốt để chúng ta hiểu về ý nghĩa của sự chữa lành Kitô giáo. Được chữa lành không phải để quay lại lối sống cũ, để hưởng thụ sự thoải mái cho riêng mình, mà là để phục vụ. Sức khỏe được phục hồi để trở thành công cụ của tình yêu. Bà mẹ vợ ông Phêrô đã biến ơn huệ vừa nhận được thành hành động "tiếp đãi", tức là phục vụ (diakonia). Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, mục đích cuối cùng của mọi phép lạ, mọi ơn chữa lành - dù ở Lộ Đức hay bất cứ đâu - là để con người quay trở lại phục vụ Thiên Chúa và tha nhân. Nếu chúng ta cầu xin ơn chữa lành chỉ để sống ích kỷ hơn, thì ơn đó chưa sinh hoa trái trọn vẹn.
Nhìn rộng ra toàn cảnh bài Tin Mừng, khi chiều đến, cả thành tụ họp trước cửa nhà Simon. Một biển người đau khổ vây quanh Chúa Giêsu. Hình ảnh này gợi lên cho chúng ta thấy sự mênh mông của nỗi đau nhân thế. Nhân loại hôm nay cũng đang tụ họp trước cửa "Ngôi Nhà Giáo Hội", mang theo những vết thương của chiến tranh, của bạo lực gia đình, của sự cô đơn trong các viện dưỡng lão, của những căn bệnh nan y và cả những căn bệnh tâm lý của thời đại số. Chúa Giêsu đã chữa lành cho nhiều người. Ngài là Ánh Sáng xua tan bóng tối của bệnh tật và sự dữ. Nhưng Ngài cũng biết rằng, sứ mạng của Ngài không chỉ dừng lại ở việc làm phép lạ. Sáng sớm tinh sương, Ngài tìm đến nơi thanh vắng để cầu nguyện. Đây là bí quyết, là nguồn cội sức mạnh của Đấng Chữa Lành. Chúa Giêsu luôn kín múc sức mạnh từ mối hiệp thông với Chúa Cha. Ngài dạy chúng ta rằng, người môn đệ muốn mang tình thương xoa dịu nỗi đau nhân thế thì trước hết phải là người của cầu nguyện. Nếu không có đời sống nội tâm, những hoạt động bác ái của chúng ta chỉ là những công tác xã hội khô khan, thiếu vắng linh hồn của Tin Mừng.
Liên hệ đến Đức Mẹ Lộ Đức, chúng ta thấy Mẹ Maria chính là người môn đệ hoàn hảo nhất đã họa lại chân dung của Chúa Giêsu - Đấng Chữa Lành. Tại Lộ Đức, Mẹ không làm phép lạ cho riêng mình. Mẹ hiện ra, mỉm cười và mời gọi Bernadette cầu nguyện và sám hối. Dòng suối nước chảy ra từ hang đá Massabielle không phải là nước thánh phép thuật, nhưng là dấu chỉ của ân sủng, của sự thanh tẩy mà Chúa ban qua lời chuyển cầu của Mẹ. Mẹ Lộ Đức là "Ánh sáng chữa lành" không phải vì Mẹ là nguồn sáng, mà vì Mẹ phản chiếu trọn vẹn ánh sáng của Chúa Kitô. Mẹ như vầng trăng thu nhận ánh sáng từ Mặt Trời Công Chính để soi rọi vào đêm đen của những số phận hẩm hiu. Hàng triệu người đến Lộ Đức, có người được lành bệnh thể xác, nhưng cũng có vô vàn người ra về với thân xác vẫn mang bệnh tật nhưng tâm hồn đã được chữa lành hoàn toàn. Họ tìm thấy sự bình an, tìm thấy ý nghĩa của đau khổ trong mầu nhiệm Thập Giá, và tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sống và yêu thương. Đó mới là phép lạ vĩ đại nhất.
Sứ điệp của Lộ Đức và bài Tin Mừng hôm nay gặp nhau ở một điểm: Lời mời gọi cộng tác. Chúa Giêsu đã chữa lành bà nhạc mẫu Phêrô, và bà đã phục vụ. Mẹ Maria hiện ra với Bernadette, và Bernadette đã trở thành chứng nhân. Ngày hôm nay, Chúa và Mẹ cũng đang mời gọi mỗi người chúng ta trở thành những cánh tay nối dài, mang tình thương xoa dịu nỗi đau nhân thế. Ý lực này không phải là một khẩu hiệu sáo rỗng, mà là một mệnh lệnh cấp thiết của lương tâm Kitô giáo. Chúng ta không thể dửng dưng khi thấy anh chị em mình đang "lên cơn sốt". Cơn sốt của đói nghèo, cơn sốt của sự bị bỏ rơi, cơn sốt của những oan khiên chưa được giải toả.
Làm sao chúng ta có thể mang tình thương Chúa đến cho họ? Trước hết, hãy học cách "tiến lại gần". Đừng né tránh người đau khổ. Đôi khi, chúng ta sợ sự phiền toái, sợ phải chia sẻ thời gian, tiền bạc. Nhưng người môn đệ chân chính là người dám bước vào "nhà" của người khác, bước vào hoàn cảnh bi đát của họ. Thứ đến, hãy "cầm tay" họ. Trong một xã hội mà người ta ngại đụng chạm, một cái nắm tay chân thành, một cái vỗ vai khích lệ, một ánh mắt cảm thông có giá trị hơn ngàn lời nói suông. Hãy dùng đôi tay của mình để chăm sóc người bệnh, để nâng đỡ người già yếu, để lau khô dòng nước mắt của trẻ thơ. Đó là thứ ngôn ngữ của tình yêu mà ai cũng có thể hiểu được. Và cuối cùng, hãy giúp họ "đứng dậy". Sự giúp đỡ của chúng ta phải hướng đến việc giúp người khác tự lập, phục hồi nhân phẩm và tìm lại niềm vui sống. Đừng ban ơn theo kiểu kẻ cả, nhưng hãy phục vụ như một người tôi tớ, như Chúa Giêsu đã rửa chân cho các môn đệ.
Hơn nữa, trong tư cách là một cộng đoàn đức tin, chúng ta được mời gọi biến giáo xứ, cộng đoàn của mình thành một "Lộ Đức thu nhỏ". Nghĩa là, nơi đây phải là nơi trú ẩn an toàn cho những tâm hồn tổn thương, là nơi mà người tội lỗi tìm thấy sự tha thứ chứ không phải sự phán xét, người đau yếu tìm thấy sự ủi an chứ không phải sự lạnh nhạt. Chúng ta hãy là dòng suối mát lành của Mẹ, dòng suối của lời nói dịu dàng, của cử chỉ bác ái, tưới mát những tâm hồn khô cằn.
Thế giới ngày nay, bên cạnh những tiến bộ vượt bậc của y khoa, lại đang xuất hiện những căn bệnh mới khó chữa trị hơn: bệnh vô cảm. Căn bệnh này làm đông cứng trái tim, khiến con người không còn biết rung cảm trước nỗi đau của đồng loại. Chúa Giêsu chữa lành cơn sốt cho bà mẹ vợ Phêrô, Ngài cũng muốn chữa lành căn bệnh vô cảm trong trái tim chúng ta. Chỉ khi trái tim chúng ta được "hạ sốt", được làm mát bằng tình yêu của Thánh Thần, chúng ta mới có thể ra đi phục vụ. Hành trình của Chúa Giêsu từ nhà Simon ra đi đến các làng mạc chung quanh cho thấy tình yêu không bao giờ đóng khung, không bao giờ dừng lại. "Chúng ta hãy đi nơi khác... vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó". Người môn đệ mang tình thương Chúa cũng phải luôn trong tư thế lên đường. Đi đến những vùng ngoại biên của sự nghèo khổ, đi đến những ngõ ngách tăm tối của xã hội, mang theo ánh sáng chữa lành của Tin Mừng.
Nhìn vào gương Thánh nữ Bernadette, một cô bé nghèo hèn, bệnh tật, thất học, nhưng đã được Mẹ chọn làm sứ giả. Điều đó nói lên rằng, chúng ta không cần phải giàu có, tài giỏi hay quyền lực mới có thể xoa dịu nỗi đau nhân thế. Chúng ta chỉ cần một trái tim đơn sơ, tin tưởng và sẵn sàng yêu thương. Chính những đau khổ của chúng ta, nếu biết kết hiệp với Thập giá Chúa Kitô, cũng trở thành phương dược cứu độ cho thế giới. Những bệnh nhân đang hiện diện nơi đây hay đang theo dõi thánh lễ này, xin đừng mặc cảm mình là gánh nặng. Quý vị là kho tàng của Giáo Hội. Lời cầu nguyện trong đau đớn của quý vị có sức mạnh rung chuyển trời cao. Sự kiên nhẫn chịu đựng của quý vị là bài giảng hùng hồn nhất về niềm hy vọng.
Lạy Mẹ Lộ Đức, Mẹ là Sức khỏe của kẻ bệnh tật, là Nơi ẩn náu của kẻ tội lỗi. Xin Mẹ ghé mắt thương xem đoàn con cái đang lữ hành trong thung lũng nước mắt này. Xin Mẹ dạy chúng con biết chạy đến với Chúa Giêsu để được Người chạm vào và chữa lành. Và xin Mẹ cũng giúp chúng con biết mở rộng đôi tay, mở rộng trái tim để trở thành khí cụ bình an, mang tình thương Chúa xoa dịu những vết thương đang rỉ máu của nhân loại. Ước gì mỗi người chúng ta, sau khi tham dự thánh lễ này, đều cảm nhận được bàn tay Chúa nâng mình dậy, để rồi hăng hái ra đi, "tiếp đãi" anh chị em mình bằng tất cả lòng nhiệt thành của tình yêu Kitô giáo.
Xin Chúa, qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria Lộ Đức, ban cho chúng con ơn chữa lành toàn diện: lành mạnh trong thể xác, bình an trong tâm hồn và thánh thiện trong đời sống, để chúng con mãi là những ngọn đèn nhỏ, thắp lên ánh sáng hy vọng giữa đêm trường của thế gian. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót, Đấng luôn muốn chữa lành và phục hồi sự sống cho con người. Trong tâm tình tin tưởng phó thác vào sự chuyển cầu của Đức Mẹ Lộ Đức, chúng ta cùng dâng lên Chúa những lời nguyện xin tha thiết:
1. "Thầy ra đi cốt để làm việc đó." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Hội Thánh, đặc biệt là Đức Giáo Hoàng và các mục tử. Xin cho các ngài luôn mang trong mình trái tim chạnh thương của Chúa Giêsu, không mệt mỏi lên đường đến với những vùng ngoại biên, để xoa dịu, ủi an và chữa lành những vết thương của nhân loại bằng dầu thơm của Tin Mừng và rượu nồng của tình yêu.
2. "Người chữa trị nhiều bệnh nhân đau khổ đủ thứ bệnh tật." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho tất cả các bệnh nhân, những người đang đau đớn trong thể xác hay tâm hồn, đặc biệt là những ai đang tuyệt vọng vì bệnh nan y. Xin nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Lộ Đức, Chúa ban cho họ sức mạnh, sự bình an, và xin gửi đến cho họ những "người Samari nhân hậu" biết tận tình chăm sóc và ủi an.
3. "Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các ngài." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các bác sĩ, y tá, nhân viên y tế và những người thiện nguyện. Xin Chúa ban cho họ sức khỏe, sự khôn ngoan và một trái tim nhân hậu, để họ không chỉ chữa bệnh bằng chuyên môn, mà còn chăm sóc người bệnh bằng tình người, coi việc phục vụ bệnh nhân là phục vụ chính Chúa Kitô.
4. "Sáng sớm tinh sương, Người đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta và từng người đang hiện diện nơi đây. Xin cho chúng ta biết kín múc sức mạnh từ đời sống cầu nguyện và Thánh Thể, để mỗi người trở thành khí cụ bình an, biết mang tình thương Chúa xoa dịu những bất hòa, chia rẽ và khổ đau trong gia đình cũng như ngoài xã hội.
Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Lương Y quyền năng và đầy lòng thương xót. Xin nhận lời chúng con cầu nguyện và ban ơn chữa lành cho chúng con. Xin giúp chúng con luôn biết noi gương Mẹ Maria, sống phó thác và trở thành hiện thân của tình yêu Chúa giữa lòng thế giới. Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. Cộng đoàn: Amen.
14/02/2026 | Chủ đề: Mùa Xuân vĩnh cửu (27 Tết)
- Ý lực: Niềm vui Tin Mừng như mùa xuân mang sức sống mới.
- Tin Mừng: Ga 15, 9-17 (Để niềm vui của anh em được nên trọn vẹn).
MÙA XUÂN VĨNH CỬU (27 TẾT)
Ý lực: Niềm vui Tin Mừng như mùa xuân mang sức sống mới. Tin Mừng: Ga 15, 9-17 ("Để niềm vui của anh em được nên trọn vẹn").
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, trong bầu khí rộn ràng và hối hả của ngày 27 tháng Chạp, khi những nụ mai vàng sắp bung nở và hương vị của ngày Tết cổ truyền đang len lỏi vào từng ngõ ngách, từng ngôi nhà, chúng ta tạm gác lại những lo toan, bận rộn của việc dọn dẹp, mua sắm để cùng nhau tề tựu về bên bàn tiệc Thánh Thể.
Ngày 27 Tết gợi lên trong lòng chúng ta sự mong chờ. Chúng ta mong chờ một năm mới với bao hy vọng đổi thay, bao điều tốt đẹp sẽ đến. Thiên nhiên đang chuyển mình để bước vào mùa xuân, mùa của sự sống sinh sôi nảy nở. Tuy nhiên, là những người Kitô hữu, chúng ta không chỉ dừng lại ở việc đón chào một mùa xuân của đất trời, mà chúng ta còn được mời gọi hướng đến một "Mùa Xuân Vĩnh Cửu" – đó là niềm vui trọn vẹn trong Tình Yêu của Thiên Chúa.
Trong Thánh Lễ này, xin Chúa thanh tẩy tâm hồn chúng ta, như chúng ta đang dọn dẹp nhà cửa đón Tết, để tâm hồn mỗi người trở nên xứng đáng là nơi ngự trị của Chúa Xuân. Xin cho niềm vui Tin Mừng thấm đẫm vào đời sống, để mỗi người chúng ta trở thành một cánh én nhỏ báo tin vui bình an cho gia đình và xã hội.
Với tâm tình sám hối và cậy trông, chúng ta cùng bước vào Thánh Lễ.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 15, 9-17)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Như Cha đã yêu mến Thầy, Thầy cũng yêu mến các con. Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy. Nếu các con giữ lệnh truyền của Thầy, thì các con sẽ ở lại trong tình yêu của Thầy, như Thầy đã giữ lệnh truyền của Cha Thầy, và ở lại trong tình yêu của Người. Thầy nói với các con điều đó, để niềm vui của Thầy ở trong các con, và niềm vui của các con được nên trọn vẹn.
Đây là lệnh truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến các con. Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình. Các con là bạn hữu của Thầy, nếu các con thi hành những điều Thầy truyền dạy. Thầy không còn gọi các con là tôi tớ, vì tôi tớ không biết việc chủ làm; Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết. Không phải các con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con, và đã cắt đặt để các con đi và mang lại hoa trái, và để hoa trái các con tồn tại, hầu tất cả những gì các con xin Cha nhân danh Thầy, thì Người sẽ ban cho các con. Thầy truyền cho các con điều này là: các con hãy yêu mến nhau".
BÀI GIẢNG
Kính thưa quý ông bà và anh chị em, hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng Chạp, thời điểm mà nhịp sống dường như gấp gáp hơn, hối hả hơn, nhưng cũng đầy ắp những cảm xúc bồi hồi khó tả. Chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa của sự giao thoa, một chân còn lưu luyến những ngày cuối cùng của năm cũ, chân kia đã chực chờ bước sang một năm mới với bao ước vọng. Nhìn ra ngoài kia, phố phường đã rực rỡ sắc hoa, những chuyến xe cuối năm chở đầy ắp quà tết và cả những nỗi niềm của những người con xa xứ đang vội vã trở về. Trong không khí ấy, Lời Chúa hôm nay vang lên như một bản hòa ca tuyệt diệu, không nói về hoa mai, hoa đào, không nói về bánh chưng, bánh tét, nhưng nói về một thực tại sâu xa hơn, rực rỡ hơn và bền vững hơn tất cả những vẻ đẹp của thiên nhiên, đó là niềm vui trọn vẹn trong tình yêu Thiên Chúa, hay nói cách khác, đó chính là lời mời gọi bước vào Mùa Xuân Vĩnh Cửu. Đức Giêsu trong bài Tin Mừng không chúc các môn đệ "năm mới phát tài" hay "vạn sự như ý" theo kiểu thế gian, mà Ngài trao ban một lời chúc, một lời hứa và cũng là một mệnh lệnh mang tính cốt lõi của sự sống: "Để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn".
Chúng ta thường đồng hóa mùa xuân với niềm vui. Khi thấy nụ hoa hé nở, lòng ta vui. Khi thấy nắng ấm xua tan cái lạnh giá của mùa đông, lòng ta phấn khởi. Khi gia đình đoàn tụ bên mâm cơm tất niên, lòng ta ấm áp. Nhưng thưa cộng đoàn, nếu nhìn sâu vào bản chất của vạn vật, chúng ta sẽ thấy mùa xuân của đất trời, dù đẹp đến đâu, cũng mang tính quy luật của sự vô thường. Hoa nở rồi hoa sẽ tàn, xuân đến rồi xuân sẽ đi, những cuộc sum họp vui vẻ đến mấy rồi cũng đến lúc phải chia tay, những lời chúc tụng tốt đẹp nhất cũng không thể ngăn cản được những khó khăn, bệnh tật hay tuổi già sẽ đến trong năm mới. Vậy đâu là mùa xuân đích thực không bao giờ tàn phai? Đâu là niềm vui không bao giờ bị dập tắt? Câu trả lời nằm chính trong lời khẳng định của Chúa Giêsu: "Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy". Chỉ khi cắm rễ sâu vào tình yêu Thiên Chúa, đời sống con người mới tìm được nguồn nhựa sống bất tận, nguồn nhựa sống ấy không bị lệ thuộc vào thời tiết, không bị giới hạn bởi thời gian, và đó chính là nguyên lý kiến tạo nên một mùa xuân vĩnh cửu trong tâm hồn mỗi người tín hữu.
"Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy", lời mời gọi này nghe thật êm ái nhưng cũng đầy thách thức, đặc biệt trong bối cảnh những ngày giáp Tết bận rộn này. "Ở lại" không có nghĩa là thụ động, ngồi yên một chỗ, mà là một sự gắn kết sống động, mật thiết như cành nho gắn liền với thân nho. Ngày 27 Tết, chúng ta bận rộn lau chùi bàn thờ, quét dọn nhà cửa, trang hoàng phòng khách. Chúng ta muốn gột rửa hết những bụi bặm của năm cũ để ngôi nhà của mình được sạch sẽ, tinh tươm đón năm mới. Đó là một phong tục đẹp. Nhưng Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta về một ngôi nhà quan trọng hơn cần được dọn dẹp, đó là ngôi nhà tâm hồn. Nếu chúng ta trang hoàng nhà cửa bằng hoa tươi, đèn sáng mà tâm hồn lại đầy rác rưởi của hận thù, ghen ghét, lo âu thái quá hay sự dửng dưng vô cảm, thì mùa xuân vẫn chưa thực sự đến. "Ở lại trong tình yêu của Thầy" chính là để cho dòng nhựa sống của Lời Chúa tẩy rửa những cặn bã ấy, để tâm hồn chúng ta trở nên tươi mới. Một tâm hồn đang "ở lại" trong Chúa là một tâm hồn đang độ xuân thì, bất chấp tuổi tác hay hoàn cảnh sống, bởi vì tình yêu của Chúa luôn mới mẻ và có sức mạnh tái sinh.
Chúa Giêsu nói tiếp: "Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình yêu của Thầy". Và điều răn đó là gì? "Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em". Mùa xuân của đất trời là mùa của sự giao hòa, và mùa xuân của Tin Mừng là mùa của sự hiệp thông huynh đệ. Ngày Tết, người Việt Nam có truyền thống thăm viếng, chúc tết nhau, bỏ qua những xích mích cũ để bắt đầu lại. Đây là một nét văn hóa rất gần với tinh thần Tin Mừng. Tuy nhiên, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta đi xa hơn một bước: yêu thương "như Thầy đã yêu thương". Tình yêu của Chúa không dừng lại ở những lời chúc xã giao, những món quà biếu xén mang tính hình thức hay vụ lợi. Tình yêu ấy là "thí mạng vì bạn hữu". Trong những ngày này, khi chúng ta hối hả lo cho gia đình mình được no ấm, được sung túc, chúng ta có dành một chút khoảng lặng để nghĩ đến những người đang thiếu vắng mùa xuân không? Những người già neo đơn, những bệnh nhân đang nằm trong bệnh viện, những người lao động nghèo không có tiền về quê ăn tết. Mùa Xuân Vĩnh Cửu chỉ thực sự hiện diện khi chúng ta biết chia sẻ niềm vui của mình cho người khác. Khi chúng ta trao đi một ánh mắt cảm thông, một lời động viên chân thành, một sự giúp đỡ thiết thực, là chúng ta đang gieo những hạt mầm của mùa xuân Thiên đường vào mảnh đất nhân gian này.
Niềm vui mà Chúa Giêsu hứa ban tặng là niềm vui "trọn vẹn". Niềm vui trọn vẹn khác với những niềm vui chóng qua của những cuộc vui chơi giải trí ngày Tết. Có những niềm vui sau khi tàn tiệc lại để lại sự trống rỗng, mệt mỏi, thậm chí là hối tiếc. Còn niềm vui của Tin Mừng, niềm vui của việc "ở lại trong tình yêu", là một sự bình an sâu thẳm mà thế gian không thể ban tặng và cũng không thể cướp mất. Đó là niềm vui của người biết mình được Thiên Chúa yêu thương vô điều kiện, được chọn gọi và được sai đi để sinh hoa trái. "Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em". Lời này khẳng định giá trị tuyệt đối của mỗi người chúng ta. Dù năm qua chúng ta có thất bại hay thành công, có khỏe mạnh hay đau yếu, thì trước mặt Chúa, chúng ta vẫn là những người bạn hữu được Ngài trân trọng. Ý thức được phẩm giá này chính là cội nguồn của sự tự tin và hy vọng để bước vào năm mới. Chúng ta không bước vào năm mới với sự sợ hãi trước những rủi ro của vận mệnh, của "sao hạn", mà bước đi với tư thế của những người con, những người bạn của Đấng làm chủ thời gian và lịch sử.
Thưa cộng đoàn, ngày 27 Tết cũng là lúc chúng ta nhìn lại những hoa trái mình đã gặt hái được trong năm qua. Chúa nói: "Thầy cắt đặt anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại". Hoa trái ở đây không chỉ là tiền tài, danh vọng, hay sự nghiệp thăng tiến. Những thứ đó dĩ nhiên là tốt, là phước lộc, nhưng chúng không tồn tại mãi. Hoa trái mà Chúa mong muốn, thứ hoa trái có thể tồn tại vĩnh cửu, chính là những việc lành phúc đức, là sự tha thứ, là lòng bác ái, là sự trung tín trong đức tin. Nhìn lại một năm, có thể chúng ta thấy mình chưa sinh được nhiều hoa trái thiêng liêng, có thể vườn nho tâm hồn mình còn nhiều cành khô héo, sâu mọt. Đừng nản lòng, vì Mùa Xuân là mùa của sự bắt đầu lại. Chúa là người làm vườn kiên nhẫn và nhân từ. Ngài sẵn sàng cắt tỉa để chúng ta sinh nhiều trái hơn. Những khó khăn, thử thách, bệnh tật hay thất bại trong năm cũ, dưới cái nhìn của đức tin, có thể chính là những nhát kéo cắt tỉa đau đớn nhưng cần thiết của Thiên Chúa, để năm mới này đời sống đức tin của chúng ta được trổ sinh mạnh mẽ hơn, tinh ròng hơn.
Chúng ta hãy chiêm ngắm hình ảnh Chúa Giêsu, Đấng là Mùa Xuân Vĩnh Cửu. Ngài đã đến thế gian để phá tan mùa đông băng giá của tội lỗi và sự chết. Sự Phục Sinh của Ngài chính là lời tuyên bố hùng hồn nhất về sự chiến thắng của sự sống, của ánh sáng và của niềm vui. Mỗi khi chúng ta tham dự Thánh Lễ, mỗi khi chúng ta rước Mình Máu Thánh Chúa, chúng ta đang đón nhận chính sự sống phục sinh ấy vào trong người mình. Vì thế, người Kitô hữu phải là người mang khuôn mặt của mùa xuân. Sẽ thật mâu thuẫn nếu chúng ta nói mình tin vào Tin Mừng Phục Sinh mà khuôn mặt lúc nào cũng ủ dột, lời nói lúc nào cũng than vãn, và cách sống lúc nào cũng bi quan. Niềm vui Tin Mừng phải toát ra từ ánh mắt, nụ cười và cách ứng xử của chúng ta, đặc biệt trong những ngày Tết này. Hãy để sự hiện diện của chúng ta trong gia đình, trong khu xóm trở thành một làn gió xuân ấm áp, xua tan những căng thẳng, những bất hòa, những lo âu. Hãy để mọi người nhận ra rằng, người Công giáo ăn Tết vui không chỉ vì có rượu thịt ê hề, mà vui vì có Chúa ở cùng, vui vì biết yêu thương và được yêu thương.
Ngày 27 Tết, chúng ta cũng nhớ đến ông bà tổ tiên, những người đã khuất. Truyền thống "Uống nước nhớ nguồn" của dân tộc hòa quyện tuyệt vời với giới răn "Thảo kính cha mẹ" của Chúa. Sự hiện diện của bàn thờ gia tiên trong ngày Tết nhắc nhở chúng ta về sự tiếp nối của các thế hệ, về dòng chảy của sự sống. Những người thân yêu đã ra đi trước chúng ta, họ đã hoàn tất cuộc hành trình trần thế và đang hưởng Mùa Xuân Vĩnh Cửu trong Nước Chúa. Sự hiệp thông giữa người sống và kẻ chết trong mầu nhiệm Các Thánh Cùng Thông Công làm cho niềm vui ngày Tết của chúng ta mang một chiều kích linh thiêng và rộng lớn hơn. Chúng ta không chỉ ăn Tết với người đang sống, mà còn hiệp thông cầu nguyện cho những người đã khuất. Tình yêu nối kết hai thế giới, và chính tình yêu đó làm cho cái chết không còn là dấu chấm hết, mà là cửa ngõ dẫn vào sự sống đời đời. Đó chính là niềm hy vọng Kitô giáo, niềm hy vọng làm cho mùa xuân trần thế trở thành hình bóng của mùa xuân thiên quốc.
Trong những ngày này, có lẽ nhiều người trong chúng ta vẫn còn đang vướng bận với những món nợ nần của năm cũ, những lo toan về cơm áo gạo tiền cho năm mới. Lời Chúa hôm nay là một sự an ủi lớn lao: "Mọi điều anh em xin Cha nhân danh Thầy, thì Người sẽ ban cho anh em". Hãy dâng lên Chúa tất cả những gánh nặng, những lo âu đó. Hãy tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa là Cha nhân lành. Ngài biết chúng ta cần gì trước khi chúng ta cầu xin. Điều quan trọng nhất là chúng ta hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Người trước, còn mọi sự khác Người sẽ ban thêm cho. Đừng để nỗi lo vật chất làm lu mờ niềm vui tinh thần. Đừng để sự tính toán chi li làm khô héo lòng quảng đại. Một mùa xuân đích thực không đến từ ví tiền dày hay mỏng, mà đến từ một trái tim biết tin thác và biết sẻ chia.
Mùa Xuân Vĩnh Cửu bắt đầu ngay từ bây giờ, ngay trong giây phút này, khi chúng ta quyết định mở lòng ra để đón nhận Lời Chúa và Thánh Thể Ngài. Hãy để cho ân sủng của Chúa tuôn đổ vào tâm hồn chúng ta như mưa xuân tưới gội ruộng đồng khô hạn. Hãy để cho sự tha thứ xóa tan những tảng băng lạnh giá của hận thù. Hãy để cho tình yêu thương kết nối những mảnh đời rời rạc. Khi đó, dù bên ngoài trời có thể vẫn còn gió lạnh, dù cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng trong tâm hồn chúng ta, hoa mai, hoa đào của nhân đức đã bắt đầu nở rộ, và tiếng chim hót của niềm vui thánh thiện đã bắt đầu vang lên. Đó chính là sức sống mới của Tin Mừng, sức sống không bao giờ tàn phai.
Nguyện xin Chúa Giêsu, Mùa Xuân của nhân loại, ban cho quý ông bà và anh chị em một cái Tết đầy tràn ân sủng và bình an. Chúc cho mỗi gia đình trở thành một vườn hoa xuân tươi thắm, nơi tình yêu của Chúa được trổ sinh hoa trái dồi dào. Chúc cho mỗi người chúng ta, sau khi đã được bồi dưỡng bởi bàn tiệc Lời Chúa và Thánh Thể hôm nay, sẽ trở về cuộc sống thường ngày với một nguồn năng lượng mới, một niềm vui mới, niềm vui trọn vẹn của những người bạn hữu thiết thân của Đức Kitô. Và ước mong rằng, khi chúng ta trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp trong những ngày sắp tới, những lời chúc ấy không chỉ là ngôn từ sáo rỗng, mà là sự chuyển tải ân sủng và tình yêu mà chúng ta đã lãnh nhận từ nơi Chúa, để Mùa Xuân Vĩnh Cửu thực sự hiện diện và lan tỏa trên quê hương đất nước và trong mỗi gia đình chúng ta. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Chúa Giêsu đến trần gian để mang lại cho nhân loại Mùa Xuân cứu độ và niềm vui trọn vẹn. Trong bầu khí hân hoan chuẩn bị đón mừng năm mới Âm lịch, chúng ta cùng cảm tạ Chúa và dâng lên Người những lời nguyện xin tha thiết:
1. "Thầy là cây nho, anh em là cành." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Hội Thánh, đặc biệt là các vị mục tử, luôn gắn kết mật thiết với Đức Kitô, để kín múc sức sống thần linh và thông truyền Mùa Xuân ân sủng cho toàn thể nhân loại. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
2. "Để niềm vui của anh em được nên trọn vẹn." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho quê hương đất nước và mọi gia đình Việt Nam trong những ngày Tết đến Xuân về. Xin cho mọi người được hưởng một cái Tết an bình, no ấm, biết gạt bỏ những hiềm khích, chia rẽ để cùng nhau xây dựng một xã hội đầy tình huynh đệ và yêu thương. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
3. "Đây là lệnh truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến nhau." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những người nghèo khổ, những bệnh nhân, những người già neo đơn, những ai đang phải đón Tết xa nhà hoặc không có điều kiện ăn Tết. Xin cho họ nhận được sự quan tâm, chia sẻ và nâng đỡ của cộng đoàn, để ai cũng cảm nhận được hơi ấm của Mùa Xuân yêu thương. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
4. "Chính Thầy đã chọn các con và cắt đặt để các con đi và mang lại hoa trái." Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta, trong những ngày cuối năm này, biết nhìn lại đời sống đức tin của mình, sám hối những lỗi lầm thiếu sót và quyết tâm đổi mới đời sống, để năm mới sinh nhiều hoa trái thánh thiện đẹp lòng Chúa. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Chúa là Chúa tể thời gian và là Mùa Xuân Vĩnh Cửu, xin thương nhận những ước nguyện chúng con dâng lên. Xin ban cho chúng con một năm mới tràn đầy phúc lộc và bình an, để chúng con luôn sống vui tươi trong tình yêu của Chúa và hăng say loan báo Tin Mừng cho mọi người. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
21/02/2026 | Chủ đề: Đi vào sa mạc - Ánh sáng nội tâm (Sau lễ Tro)
- Ý lực: Cầu nguyện và chay tịnh để thanh lọc "ngọn đèn" tâm hồn.
- Tin Mừng: Mt 6, 1-6.16-18 (Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo).
ĐI VÀO SA MẠC - ÁNH SÁNG NỘI TÂM
Ý lực: Cầu nguyện và chay tịnh để thanh lọc "ngọn đèn" tâm hồn. Thời điểm: Sau Lễ Tro (Đầu Mùa Chay).
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn,
Hôm nay, chúng ta vừa mới bước qua ngưỡng cửa của Mùa Chay Thánh với nghi thức xức tro. Làn bụi tro vẫn còn vương vấn trong tâm thức nhắc nhở chúng ta về sự mong manh của kiếp người. Nhưng Mùa Chay không chỉ là mùa của tro bụi, mà là mùa của ánh sáng – thứ ánh sáng không rực rỡ hào nhoáng bên ngoài, mà là ánh sáng tỏa rạng từ nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.
Chủ đề phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta "Đi vào sa mạc" để tìm lại "Ánh sáng nội tâm". Giữa một thế giới ồn ào, nơi mọi hành vi đạo đức hay bác ái đều dễ dàng bị biến thành những màn trình diễn, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta trở về với "căn phòng bí mật" của cõi lòng. Nơi đó, chỉ có ta và Cha – Đấng thấu suốt mọi bí ẩn – hiện diện.
Trong Thánh Lễ này, xin cho mỗi người chúng ta can đảm đóng lại cánh cửa của sự xao động bên ngoài, dùng sự chay tịnh và cầu nguyện để lau sạch ngọn đèn tâm hồn, để ánh sáng của Thiên Chúa có thể ngự trị và soi dẫn trọn vẹn cuộc đời chúng ta.
Giờ đây, trong tâm tình khiêm cung và khao khát đổi mới, chúng ta hãy thành tâm sám hối tội lỗi.
BÀI TIN MỪNG (Mt 6, 1-6.16-18)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mát-thêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con hãy coi chừng, đừng làm việc đạo đức cốt để cho thiên hạ thấy. Nếu không, các con sẽ chẳng được Cha các con, Đấng ngự trên trời, ban thưởng.
Vậy khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh.
Và khi cầu nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo đức giả: chúng thích đứng cầu nguyện trong các hội đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật anh em: chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh.
Còn khi ăn chay, anh em chớ làm bộ rầu rĩ như bọn đạo đức giả: chúng làm cho ra vẻ thiểu não, để thiên hạ thấy là chúng ăn chay. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm, để không ai thấy là anh ăn chay ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh".
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
Chúng ta đang đứng ở những bước chân đầu tiên của hành trình bốn mươi ngày đi vào sa mạc. Dư âm của ngày Thứ Tư Lễ Tro với lời mời gọi "Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng" vẫn còn vang vọng rất rõ trong tâm trí chúng ta. Hình ảnh tro bụi nhắc nhở chúng ta về thân phận mỏng manh, hư nát của con người, nhưng Lời Chúa hôm nay lại mở ra cho chúng ta một chiều kích khác, sâu xa hơn và vĩnh cửu hơn, đó là chiều kích của nội tâm, nơi Thiên Chúa hiện diện và chờ đợi chúng ta. Nếu ngày Lễ Tro là nghi thức bên ngoài để khởi động, thì bài Tin Mừng hôm nay chính là bản đồ hướng dẫn chúng ta đi vào chiều sâu thực sự của Mùa Chay. Chúa Giêsu không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở việc xức một chút tro lên đầu hay nhịn một vài bữa ăn lấy lệ. Ngài muốn chúng ta thực hiện một cuộc di cư, một cuộc hành hương từ những ồn ào náo nhiệt bên ngoài để đi vào "căn phòng bí mật" của tâm hồn, nơi ngọn đèn đức tin cần được thắp sáng lại.
Trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, có một cụm từ được lặp đi lặp lại như một điệp khúc, như một nhịp tim của đời sống tâm linh đích thực: "Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo". Đây là chìa khóa để mở cánh cửa Mùa Chay. Chúa Giêsu đang cảnh báo chúng ta về một căn bệnh trầm kha của đời sống tôn giáo, đó là căn bệnh "trình diễn". Trong nguyên ngữ Hy Lạp, từ mà Chúa Giêsu dùng để chỉ những người đạo đức giả là "hypocrites", nghĩa gốc là những diễn viên đeo mặt nạ trên sân khấu. Người diễn viên đeo mặt nạ để đóng một vai không phải là chính mình, họ khóc cười theo kịch bản để nhận lấy tiếng vỗ tay của khán giả. Chúa Giêsu bảo rằng: Đừng biến đời sống đức tin thành một sân khấu. Đừng biến việc bố thí, cầu nguyện và ăn chay thành những vở kịch để mua vui hay tìm kiếm sự tán thưởng của người đời. Bởi vì khi tấm màn nhung khép lại, khi tiếng vỗ tay tắt lịm, người diễn viên sẽ còn lại gì? Chỉ là sự trống rỗng mênh mông.
Tại sao chúng ta lại sợ sự kín đáo? Tại sao con người thời đại ngày nay, và có lẽ cả chính chúng ta, luôn khao khát được nhìn thấy, được công nhận, được khen ngợi? Chúng ta đang sống trong một thời đại của sự phô trương, nơi mà giá trị của một con người đôi khi được đo đếm bằng số lượt thích, số lời bình luận, và sự chú ý của đám đông trên mạng xã hội. Chúng ta sợ bị lãng quên, sợ mình trở nên vô hình. Chính nỗi sợ hãi đó đã len lỏi vào đời sống đức tin, khiến chúng ta làm việc thiện để được ghi danh, cầu nguyện để được khen là đạo đức, và ăn chay để chứng tỏ mình thánh thiện. Nhưng Chúa Giêsu mời gọi chúng ta đi ngược dòng. Ngài mời gọi chúng ta đi vào sa mạc. Sa mạc là nơi không có khán giả. Sa mạc là nơi không có tiếng vỗ tay. Sa mạc là nơi chỉ có ta đối diện với chính mình và đối diện với Thiên Chúa.
Việc đi vào sa mạc tâm linh bắt đầu bằng hành động "vào phòng và đóng cửa lại". Đây không chỉ là một chỉ dẫn về không gian vật lý, mà là một thái độ nội tâm. Căn phòng đó chính là cõi lòng sâu thẳm của mỗi người. Đóng cửa lại nghĩa là gì? Nghĩa là tạm thời gác lại những lo toan cơm áo gạo tiền, gác lại những tiếng ồn ào của phố thị, gác lại những tham vọng và cả những tổn thương do người khác gây ra. Đóng cửa lại để ngăn chặn những luồng gió độc của sự kiêu ngạo và hư danh thổi tắt ngọn đèn tâm hồn. Khi cánh cửa đã đóng, khi không gian đã tĩnh lặng, đó là lúc ánh sáng nội tâm bắt đầu được nhen nhóm. Ánh sáng ấy không chói lòa, không gây sự chú ý, nhưng nó ấm áp và chân thật, vì nó được thắp lên từ sự hiện diện của Thiên Chúa.
Trong không gian kín đáo ấy, việc cầu nguyện mới trở về đúng nghĩa của nó. Cầu nguyện không phải là đọc một bài văn hay cho Chúa nghe, cũng không phải là liệt kê một danh sách dài những nhu cầu. Cầu nguyện trong căn phòng kín đáo là cuộc gặp gỡ thân tình giữa con cái và Cha. Ở đó, ta không cần đeo mặt nạ, không cần gồng mình lên để tỏ ra mạnh mẽ hay đạo đức. Ta có thể trần trụi với những yếu đuối, những vết thương và cả những tội lỗi của mình. Bởi vì Cha là Đấng thấu suốt những gì kín đáo. Ngài thấy những giọt nước mắt chảy ngược vào trong mà người đời không thấy. Ngài nghe thấy tiếng thở dài mà ta giấu kín sau nụ cười xã giao. Sự thấu suốt của Thiên Chúa không phải là cái nhìn soi mói của một vị thẩm phán lạnh lùng, mà là cái nhìn thấu cảm của một người Cha yêu thương. Chính cái nhìn ấy chữa lành chúng ta, và chính trong sự kín đáo ấy, ngọn đèn đức tin của chúng ta được châm thêm dầu.
Cũng trong tinh thần ấy, Chúa Giêsu nói về việc ăn chay. "Khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm". Một hình ảnh thật đẹp và đầy tính nhân văn. Ăn chay không phải là hành hạ thân xác để đổi lấy công trạng, mà là một phương thế để thanh lọc tâm hồn. Hãy tưởng tượng tâm hồn chúng ta như một ngọn đèn pha lê. Theo thời gian, bụi bặm của dục vọng, của sự hưởng thụ vật chất, của sự no nê ích kỷ đã bám đầy lên lớp kính, khiến ánh sáng bên trong trở nên lu mờ. Ăn chay chính là hành động lau chùi lớp kính ấy. Chúng ta bớt đi một chút thức ăn, bớt đi một chút tiện nghi, không phải để Chúa vui lòng vì thấy ta chịu khổ, mà để cho tâm hồn ta được nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn, bớt lệ thuộc vào vật chất hơn. Khi thân xác bớt nặng nề, tinh thần mới có thể bay cao. Khi cái bụng không quá no, trái tim mới đủ nhạy bén để cảm nhận nỗi đói khổ của người khác. Vì vậy, ăn chay phải đi đôi với niềm vui nội tâm, thể hiện qua khuôn mặt rửa sạch và mái đầu chải thơm. Đó là vẻ đẹp của sự tự do, tự do khỏi nô lệ của bản năng để vươn tới sự thánh thiện.
Và cuối cùng là việc bố thí. Chúa dạy "đừng cho tay trái biết việc tay phải làm". Đây là đỉnh cao của sự quên mình. Khi làm một việc thiện mà ta còn mong nhớ đến nó, còn tự hào về nó, hay còn chờ đợi một lời cảm ơn, thì "cái tôi" của ta vẫn còn quá lớn. Cái tôi ấy như một bóng đen che khuất ánh sáng của tình yêu. Bố thí trong kín đáo là cách chúng ta tập cho mình tình yêu vô vị lợi, giống như tình yêu của Thiên Chúa – Đấng cho mưa rơi xuống trên người công chính lẫn kẻ bất chính mà không đòi hỏi đền đáp. Khi tay trái không biết việc tay phải làm, hành động bác ái đó trở thành một phản xạ tự nhiên của lòng thương xót, chứ không còn là một sự tính toán. Lúc ấy, ngọn đèn nội tâm của chúng ta tỏa sáng rạng ngời nhất, không phải để chiếu soi cho vinh quang của ta, mà để "người ta thấy việc lành anh em làm mà ngợi khen Cha của anh em ở trên trời".
Kính thưa cộng đoàn, hành trình Mùa Chay là hành trình đi tìm lại sự thật về chính mình. Chúng ta thường dành quá nhiều thời gian để chăm chút cho "mặt tiền" của cuộc đời, trang hoàng cho cái vỏ bên ngoài, nhưng lại để cho "nội thất" tâm hồn hoang phế và lạnh lẽo. Sa mạc Mùa Chay mời gọi chúng ta đảo ngược sự quan tâm đó. Hãy bớt một chút thời gian lướt web, bớt một chút thời gian tám chuyện, bớt một chút những cuộc vui vô bổ để dành thời gian đi vào "căn phòng bí mật". Hãy để cho sự thinh lặng của sa mạc gột rửa những ồn ào, hãy để cho sự chay tịnh mài giũa lại những giác quan thiêng liêng, và hãy để cho sự cầu nguyện chân thành kết nối lại đường dây liên lạc với Thiên Chúa vốn đã bị gián đoạn bởi những nhiễu nhương của cuộc sống.
Chúng ta đừng sợ sự cô tịch. Đừng sợ khi phải đối diện với chính mình trong thinh lặng. Có thể ban đầu, khi bước vào sa mạc nội tâm, chúng ta sẽ thấy sợ hãi vì sự trống vắng, hoặc xấu hổ khi thấy những ngổn ngang, bừa bộn trong lòng mình. Nhưng hãy can đảm ở lại đó. Vì chính nơi ngổn ngang đó, Thiên Chúa đang chờ đợi. Ngài không chờ đợi ở nơi hào nhoáng, Ngài chờ đợi ở nơi chân thật nhất của con người chúng ta. Ngài muốn dọn dẹp lại căn phòng đó cùng với chúng ta. Ánh sáng nội tâm chỉ có thể bùng lên khi chúng ta chấp nhận để Chúa đi vào những góc khuất tăm tối nhất, những bí mật sâu kín nhất mà ta chưa từng dám thú nhận với ai.
"Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh". Phần thưởng đó là gì? Không nhất thiết là sự giàu sang phú quý hay sức khỏe dồi dào theo kiểu thế gian. Phần thưởng lớn nhất mà Cha ban tặng chính là sự bình an sâu thẳm, là niềm xác tín rằng mình được yêu thương vô điều kiện, là sự tự do nội tâm mà không tiền bạc hay danh vọng nào mua được. Đó là ánh sáng không bao giờ tắt, ánh sáng dẫn chúng ta đi xuyên qua bóng tối của cuộc đời, xuyên qua cả cái chết để đến với sự sống Phục Sinh. Một người có ánh sáng nội tâm sẽ không cần phải khua chiêng đánh trống, vì sự hiện diện của họ tự nó đã là một lời chứng, một hơi ấm lan tỏa cho những người xung quanh.
Trong những ngày này, mỗi người chúng ta hãy tự hỏi: "Ngọn đèn của tôi đang thế nào? Nó đang cháy sáng hay đang leo lét chực tắt vì thiếu dầu cầu nguyện? Lớp kính đèn đang trong suốt hay đã bị ám muội bởi bụi bặm của sự giả hình?". Hãy tận dụng 40 ngày quý báu này như một cơ hội ngàn vàng để bảo dưỡng lại ngọn đèn ấy. Đừng để Mùa Chay trôi qua chỉ như một tờ lịch rơi xuống. Hãy biến nó thành một cuộc cách mạng của tâm hồn.
Xin Chúa Thánh Thần, Đấng là Ánh Sáng và Chân Lý, dẫn dắt chúng ta đi vào sa mạc của lòng mình với sự can đảm và lòng khiêm hạ. Xin cho những hy sinh, chay tịnh và cầu nguyện của chúng ta trong Mùa Chay này không phải là những gánh nặng, mà là đôi cánh giúp chúng ta bay lên cao, thoát khỏi sức hút của danh vọng hư ảo, để được chìm đắm trong ánh nhìn yêu thương của Chúa Cha – Đấng thấu suốt mọi bí ẩn và là nguồn cội của mọi niềm vui chân thật. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, bước vào Mùa Chay Thánh, chúng ta được mời gọi đi vào sa mạc nội tâm để gặp gỡ Thiên Chúa trong sự kín đáo và chân thật. Tin tưởng vào tình yêu của Cha, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn tâm hồn, chúng ta cùng dâng lên Ngài những lời nguyện xin tha thiết:
1. Cầu cho Hội Thánh: Xin cho các vị Mục tử và mọi thành phần Dân Chúa luôn giữ vững tinh thần của Tin Mừng, biết thanh luyện đời sống khỏi những phô trương hình thức, để Hội Thánh thực sự trở thành ngọn đèn soi sáng chân lý và tình yêu của Chúa cho thế giới hôm nay.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
2. Cầu cho thế giới đang chìm trong đau khổ và chia rẽ: Xin cho những ai đang nắm giữ quyền lực biết hành động vì lợi ích chung trong thầm lặng và khiêm tốn, thay vì tìm kiếm danh vọng cá nhân. Xin cho ánh sáng hòa bình và công lý đẩy lùi bóng tối của chiến tranh và hận thù.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
3. Cầu cho những ai đang khô khan, nguội lạnh: Xin Chúa thương nhìn đến những tâm hồn đang lạc lối trong sa mạc của sự cô đơn và tuyệt vọng. Xin cho họ cảm nhận được ánh nhìn yêu thương thấu suốt của Chúa Cha, để tìm lại được ánh sáng nội tâm và niềm vui trong đức tin.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
4. Cầu cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta: Xin cho mỗi người trong Mùa Chay này biết can đảm đi vào "căn phòng bí mật" của tâm hồn qua việc siêng năng cầu nguyện, chay tịnh và làm việc bác ái cách kín đáo. Xin cho ngọn đèn đức tin của chúng ta được thắp sáng lại, để chuẩn bị tâm hồn xứng đáng đón mừng Đại lễ Phục Sinh.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa là Cha toàn năng, Cha thấu suốt mọi bí ẩn của lòng người. Xin thương nhận những ước nguyện chúng con vừa dâng lên. Xin giúp chúng con sống Mùa Chay này với một tâm hồn chân thật, khiêm cung, để đời sống chúng con luôn tỏa rạng ánh sáng tình yêu của Cha. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
28/02/2026 | Chủ đề: Biến hình - Niềm hy vọng phục sinh
- Ý lực: Để ánh sáng Chúa biến đổi con người cũ của chúng ta.
- Tin Mừng: Mt 17, 1-9 (Dung nhan Người chói lọi như mặt trời).
BIẾN HÌNH: NIỀM HY VỌNG PHỤC SINH (Để ánh sáng Chúa biến đổi con người cũ của chúng ta)
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, chúng ta cùng nhau quy tụ nơi đây để cử hành mầu nhiệm Thánh Thể, trong bầu khí linh thiêng của hành trình Mùa Chay Thánh. Nếu như Chủ nhật thứ nhất Mùa Chay đưa chúng ta vào hoang địa để cùng Chúa Giêsu chiến đấu với những cám dỗ, thì hôm nay, Phụng vụ mời gọi chúng ta cùng Người leo lên một ngọn núi cao.
Chủ đề của Thánh lễ hôm nay là: "Biến hình - Niềm hy vọng Phục sinh".
Cuộc đời của mỗi người chúng ta là một hành trình đầy những lo toan, vất vả và đôi khi là tăm tối của những yếu đuối, lỗi lầm. Chúng ta mang trong mình "con người cũ" nặng nề bởi tội lỗi và thói quen xấu. Hôm nay, Chúa Giêsu muốn đưa chúng ta lên núi Tabor, để cho chúng ta thấy vinh quang chói lọi của Người. Ánh sáng ấy không chỉ để ngắm nhìn, mà là để thắp lên niềm hy vọng, và quan trọng hơn hết, là để biến đổi con người cũ của chúng ta thành con người mới trong ân sủng.
Với tâm tình khao khát được ánh sáng Chúa chiếu soi và biến đổi, chúng ta hãy thành tâm sám hối, xin Chúa thứ tha những lầm lỗi, để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mát-thêu (Mt 17, 1-9)
Khi ấy, Chúa Giêsu trèo lên một ngọn núi cao, có Phêrô, Giacôbê và Gioan là em ông này cùng đi theo.
Người biến hình trước mặt các ông: dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng. Và kìa, Môsê và Êlia hiện ra đàm đạo với Người. Bấy giờ Phêrô lên tiếng thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm! Nếu Thầy ưng, con xin dựng tại đây ba cái lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlia".
Lúc ông còn đang nói, thì có một đám mây sáng bao phủ các ngài, và có tiếng từ trong đám mây phán rằng: "Đây là Con Ta yêu dấu, rất đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe lời Người".
Nghe thấy vậy, các môn đệ ngã sấp mặt xuống đất và sợ hãi. Nhưng Chúa Giêsu đến gần, chạm vào các ông và bảo: "Chỗi dậy đi, đừng sợ". Các ông ngước mắt lên, thì không thấy ai nữa, chỉ còn một mình Chúa Giêsu mà thôi.
Và trong lúc từ trên núi đi xuống, Chúa Giêsu ra lệnh cho các ông rằng: "Các con không được nói cho ai biết về thị kiến ấy, cho đến khi Con Người từ cõi chết sống lại".
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
Kính thưa cộng đoàn,
Hành trình đức tin của chúng ta không phải là một con đường thẳng tắp trải đầy hoa hồng, mà là một lối đi gập ghềnh, khúc khuỷu, đòi hỏi sự kiên nhẫn và sức bền. Trong hành trình ấy, có những lúc chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chán chường, và thậm chí là tuyệt vọng khi đối diện với những đau khổ, bệnh tật hay sự yếu đuối của chính bản thân mình. Các môn đệ của Chúa Giêsu ngày xưa cũng không ngoại lệ. Trước khi sự kiện hiển dung này xảy ra, Chúa Giêsu đã lần đầu tiên tiên báo về cuộc thương khó, về cái chết đau thương mà Người sắp phải chịu tại Giêrusalem. Thông tin ấy như một gáo nước lạnh dội vào lòng nhiệt thành của các ông. Phêrô đã từng can ngăn Chúa, các ông hoang mang, lo sợ và có lẽ một bóng đen của sự thất vọng đang len lỏi vào tâm trí họ. Họ đã bỏ mọi sự để theo một Đấng Messiah vinh quang, vậy mà giờ đây Đấng ấy lại nói về thập giá và cái chết. Chính trong bối cảnh tâm lý nặng nề và u ám đó, Chúa Giêsu đã tách riêng Phêrô, Giacôbê và Gioan – ba môn đệ thân tín nhất – để đưa các ông lên một ngọn núi cao.
Việc leo núi chưa bao giờ là một việc nhẹ nhàng. Nó đòi hỏi mồ hôi, công sức và sự tách biệt khỏi những ồn ào, náo nhiệt của cuộc sống thường nhật dưới chân núi. Chúa muốn các ông tạm rời xa đám đông, rời xa những tranh luận, những lo toan cơm áo gạo tiền, để đi vào một không gian tĩnh lặng, một không gian linh thánh nơi trời và đất giao hòa. Và chính tại nơi đỉnh cao ấy, một sự kiện phi thường đã xảy ra, một sự kiện làm đảo lộn hoàn toàn cái nhìn của các ông về Thầy mình, và cũng là sự kiện mang lại niềm hy vọng cho tất cả chúng ta ngày hôm nay: Chúa Giêsu biến hình. Tin Mừng thánh Mát-thêu mô tả một cách ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh: "Dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng". Đây không phải là một sự thay đổi từ bên ngoài, giống như việc chúng ta thay một bộ quần áo mới hay trang điểm lại khuôn mặt. Không, đây là sự tuôn trào của vinh quang Thiên Chúa từ bên trong bản thể của Đức Giêsu. Lớp vỏ nhân tính bình thường, giản dị, bụi bặm của một người thợ mộc làng Nazareth bỗng chốc trở nên trong suốt, để lộ ra thiên tính rực rỡ, thánh thiện và quyền năng vô biên.
Ánh sáng ấy không chỉ là hiện tượng vật lý, mà là ánh sáng của chân lý, của sự sống và của niềm hy vọng. Đối với các môn đệ đang hoang mang về viễn cảnh thập giá, ánh sáng Tabor là câu trả lời hùng hồn nhất. Nó nói cho các ông biết rằng: Đau khổ và cái chết không phải là tiếng nói cuối cùng. Thập giá không phải là ngõ cụt, mà là cánh cửa dẫn đến vinh quang. Con người Giêsu mà các ông đang đi theo không chỉ là một thầy rabbi khôn ngoan, một tiên tri quyền phép, mà chính là Con Thiên Chúa hằng sống. Sự hiện diện của Môsê và Êlia – đại diện cho Lề Luật và các Ngôn Sứ – càng khẳng định mạnh mẽ hơn nữa rằng, mọi lời hứa trong Cựu Ước, mọi sự chuẩn bị của lịch sử cứu độ đều quy hướng về Đức Giêsu và sẽ được hoàn tất nơi Người, qua cuộc "xuất hành" mà Người sắp thực hiện tại Giêrusalem.
Thưa cộng đoàn, hình ảnh Chúa Giêsu biến hình không chỉ là một ký ức đẹp trong quá khứ, mà còn là một lời mời gọi khẩn thiết cho mỗi người chúng ta trong hiện tại, đặc biệt là trong Mùa Chay thánh này. Chủ đề của chúng ta là "Biến hình – Niềm hy vọng phục sinh", nhưng niềm hy vọng ấy phải dẫn đến một hành động cụ thể: "Để ánh sáng Chúa biến đổi con người cũ của chúng ta". Con người cũ là gì? Đó là con người của tính xác thịt, của sự ích kỷ, hẹp hòi, ghen ghét và kiêu ngạo. Đó là con người luôn muốn tìm kiếm sự an nhàn, hưởng thụ mà trốn tránh trách nhiệm và hy sinh. Đó là con người dễ dàng nản lòng trước khó khăn, dễ dàng thỏa hiệp với bóng tối và tội lỗi. Con người cũ ấy đang hiện diện trong mỗi chúng ta, nó làm cho tâm hồn chúng ta trở nên nặng nề, u tối và xa cách Thiên Chúa.
Chúng ta hãy nhìn vào phản ứng của Phêrô: "Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm! Nếu Thầy ưng, con xin dựng tại đây ba cái lều...". Phêrô muốn níu giữ khoảnh khắc vinh quang này. Ông muốn "đóng băng" thời gian, muốn ở lại mãi trên núi Tabor để tận hưởng sự bình an và chói lọi ấy, mà quên đi rằng dưới chân núi vẫn còn bao nhiêu người đau khổ đang chờ đợi, và con đường phía trước vẫn là con đường dẫn đến đồi Canvê. Phản ứng của Phêrô cũng chính là cám dỗ của "con người cũ" trong chúng ta. Chúng ta thích những giờ phút cầu nguyện êm đềm, thích những ơn an ủi thiêng liêng, nhưng lại ngại ngùng khi phải xuống núi để đối diện với thực tế phũ phàng, để dấn thân phục vụ, để tha thứ cho người xúc phạm mình, hay để từ bỏ một thói quen xấu đã ăn sâu vào máu thịt. Chúng ta muốn vinh quang phục sinh nhưng lại chối từ thập giá. Nhưng Chúa Giêsu không cho phép Phêrô dựng lều. Ngài không cho phép các ông trốn tránh thực tại. Vinh quang Tabor chỉ là trạm tiếp sức, là liều thuốc trợ lực để các ông có đủ sức mạnh bước tiếp vào cuộc khổ nạn.
Để ánh sáng Chúa biến đổi con người cũ, trước hết chúng ta phải chấp nhận leo lên núi với Chúa. Nghĩa là phải chấp nhận sự vất vả của việc cầu nguyện, của việc hy sinh hãm mình. Chúng ta không thể mong đợi sự biến đổi nếu cứ mãi loay hoay dưới chân núi với những toan tính thế tục. Mùa Chay là thời gian thuận tiện để chúng ta leo núi. Leo núi bằng cách bớt đi những giờ giải trí vô bổ để dành thời gian thinh lặng bên Lời Chúa. Leo núi bằng cách bớt đi những lời chỉ trích, phàn nàn để nói những lời xây dựng và yêu thương. Leo núi bằng cách chia sẻ cơm áo cho người nghèo khó thay vì vun vén cho bản thân. Mỗi một cố gắng nhỏ bé đó là một bước chân đưa chúng ta lên cao hơn, gần hơn với ánh sáng của Chúa. Và khi chúng ta đến gần Chúa, ánh sáng của Người sẽ chiếu soi vào những góc khuất tăm tối nhất trong tâm hồn ta. Ánh sáng ấy sẽ làm lộ ra những vết nhơ mà bấy lâu nay ta che giấu, những vết thương mà ta chưa dám chữa lành. Đừng sợ hãi khi thấy mình xấu xa, tội lỗi dưới ánh sáng của Chúa. Bởi vì ánh sáng của Chúa không phải để kết án, mà là để thanh tẩy và chữa lành.
Có một chi tiết rất quan trọng trong bài Tin Mừng: "Có một đám mây sáng bao phủ các ngài, và có tiếng từ trong đám mây phán rằng: Đây là Con Ta yêu dấu... các ngươi hãy nghe lời Người". "Hãy vâng nghe lời Người" – đó chính là phương thế duy nhất để biến đổi con người cũ. Chúng ta thường thích nghe những lời ngọt ngào, những lời khen tặng, hay những lời hứa hẹn về một cuộc sống dễ dàng. Nhưng lời của Đức Giêsu đôi khi lại là những lời khó nghe: "Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo". "Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em". Nghe lời Người là chấp nhận để Lời Chúa cắt tỉa những cành sâu mọt trong vườn tâm hồn chúng ta. Nghe lời Người là dám sống ngược dòng với những giá trị hư ảo của thế gian. Khi chúng ta thực sự lắng nghe và để Lời Chúa thấm nhập vào tim óc, một sự biến đổi kỳ diệu sẽ diễn ra. Không phải khuôn mặt chúng ta sẽ phát sáng hào quang như Chúa, nhưng khuôn mặt tâm hồn chúng ta sẽ trở nên rạng rỡ bởi lòng bác ái, sự bao dung và niềm vui thánh thiện.
Khi các môn đệ ngã sấp mặt xuống đất vì sợ hãi, Chúa Giêsu đã đến gần, chạm vào các ông và bảo: "Chỗi dậy đi, đừng sợ". Đây là cử chỉ đầy an ủi và khích lệ. Chúa biết rõ sự yếu đuối của con người. Người biết chúng ta sợ hãi trước sự linh thiêng, và càng sợ hãi hơn trước những thách thức của thập giá. Nhưng Người không đứng xa mà nhìn, Người "đến gần" và "chạm vào". Trong Thánh Lễ này, và đặc biệt là khi chúng ta rước Mình Máu Thánh Chúa, Chúa Giêsu cũng đang đến gần và chạm vào chúng ta một cách cụ thể nhất. Người chạm vào những vết thương lòng, chạm vào nỗi sợ hãi, chạm vào sự chai đá của con người cũ trong ta. Sự chạm đến của Thiên Chúa có sức mạnh phục sinh. Người muốn đánh thức chúng ta khỏi giấc ngủ mê của tội lỗi, muốn vực chúng ta đứng dậy từ vũng lầy của thất vọng. "Chỗi dậy đi, đừng sợ!". Đừng sợ phải thay đổi. Đừng sợ phải từ bỏ con người cũ. Đừng sợ phải bước đi trên con đường hẹp của Tin Mừng. Vì cuối con đường đó là ánh sáng Phục Sinh huy hoàng.
Sau giây phút ngất ngây trên đỉnh núi, các môn đệ phải "xuống núi". Cuộc sống đức tin đích thực không diễn ra trên mây, mà diễn ra ngay giữa lòng đời. Chúng ta được mời gọi mang ánh sáng Tabor vào trong gia đình, vào nơi làm việc, vào khu xóm và vào mọi môi trường chúng ta hiện diện. Một người đã được ánh sáng Chúa biến đổi sẽ không còn sống cau có, gắt gỏng, ích kỷ như xưa nữa. Thay vào đó, họ sẽ trở thành một tấm gương phản chiếu sự dịu dàng và tình thương của Chúa. Nếu trước đây chúng ta hay nóng giận, thì nay nhờ ánh sáng Chúa, chúng ta tập kiên nhẫn, hiền hòa. Nếu trước đây chúng ta hay gian dối, thì nay chúng ta sống trung thực, thẳng thắn. Nếu trước đây chúng ta dửng dưng trước nỗi đau của người khác, thì nay trái tim chúng ta biết rung cảm và sẻ chia. Đó chính là dấu chứng rõ ràng nhất cho thấy chúng ta đã "lên núi" và đã được "biến hình" cùng với Chúa.
Sự biến hình của người Kitô hữu là một tiến trình diễn ra mỗi ngày, âm thầm nhưng mãnh liệt. Nó giống như hạt lúa mì phải mục nát đi mới sinh nhiều bông hạt. Con người cũ phải chết đi mỗi ngày một chút thì con người mới, con người của sự phục sinh mới có thể lớn lên. Niềm hy vọng Phục sinh không phải là liều thuốc phiện ru ngủ chúng ta quên đi đau khổ hiện tại, mà là động lực mạnh mẽ thúc đẩy chúng ta chiến đấu không ngừng để vượt qua bóng tối. Chúng ta hy vọng vì chúng ta biết rằng Chúa đã chiến thắng thế gian. Chúng ta hy vọng vì chúng ta tin rằng, nếu chúng ta cùng chết với Người, chúng ta cũng sẽ cùng sống lại với Người. Ánh sáng trên núi Tabor là lời bảo chứng chắc chắn cho tương lai của chúng ta. Dù cuộc đời có tăm tối đến đâu, dù tội lỗi có bủa vây thế nào, chỉ cần chúng ta ngước mắt lên nhìn Chúa, lắng nghe tiếng Người và can đảm chỗi dậy, ánh sáng ấy sẽ dẫn lối chúng ta về nhà Cha.
Vậy, kính thưa cộng đoàn, trong tuần lễ này, chúng ta hãy mang lấy tâm tình của ba môn đệ xưa. Hãy dành những khoảng lặng "leo núi" mỗi ngày để gặp gỡ Chúa. Hãy xin Chúa chiếu soi ánh sáng của Người vào những ngõ ngách sâu kín nhất của tâm hồn, để chúng ta nhận ra đâu là "con người cũ" cần phải lột bỏ. Hãy can đảm xin Chúa biến đổi tính hư nết xấu của mình. Đừng chỉ biến hình bên ngoài bằng quần áo đẹp, mà hãy biến hình từ bên trong bằng một trái tim sám hối và yêu thương. Ước gì mỗi khi tham dự Thánh Lễ, mỗi khi rước Chúa, dung nhan tâm hồn của chúng ta cũng trở nên tươi sáng hơn, rạng rỡ hơn, để những người xung quanh khi nhìn vào chúng ta, họ nhận ra được phản quang của một Thiên Chúa đang hiện diện và hoạt động.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã biến hình sáng láng để củng cố niềm tin cho các môn đệ trước ngày tử nạn. Xin Chúa cũng chiếu giãi ánh sáng vinh quang của Chúa vào tâm hồn chúng con, để xua tan bóng tối của tội lỗi, sợ hãi và tuyệt vọng. Xin giúp chúng con can đảm lột bỏ con người cũ, mặc lấy con người mới được tạo dựng theo hình ảnh Chúa. Xin cho chúng con biết lắng nghe lời Chúa dạy và vững bước đi theo Chúa trên con đường thập giá, để mai sau chúng con cũng được chung phần vinh quang phục sinh với Chúa muôn đời. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Chúa Giêsu đã biến hình trên núi để củng cố niềm tin cho các môn đệ và hé mở vinh quang phục sinh cho nhân loại. Với niềm khao khát được đổi mới và biến đổi trong ánh sáng của Người, chúng ta cùng tha thiết dâng lời nguyện xin:
1. "Đây là Con Ta yêu dấu, các ngươi hãy vâng nghe lời Người". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho Đức Giáo Hoàng, các Giám mục và Linh mục trong Hội Thánh. Xin cho các Ngài luôn là những người biết lắng nghe tiếng Chúa trong thinh lặng, để từ đó, lời giảng dạy và đời sống của các Ngài trở nên ánh sáng dẫn đường, giúp đoàn chiên can đảm từ bỏ con người cũ và vươn tới sự thánh thiện.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
2. "Chỗi dậy đi, đừng sợ". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang đau khổ, thất vọng, những người đang bị bóng tối của bệnh tật, đói nghèo hay tội lỗi vây hãm. Xin ánh sáng Tabor chiếu soi vào tâm hồn họ, giúp họ cảm nhận được bàn tay Chúa đang chạm đến, ủi an và nâng đỡ, để họ tìm lại được niềm hy vọng và sức mạnh vươn lên trong cuộc sống.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
3. "Biến hình - Niềm hy vọng phục sinh". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các nhà lãnh đạo quốc gia và những người có trách nhiệm trong xã hội. Xin cho họ biết tôn trọng sự thật và công lý, nỗ lực xây dựng một thế giới hòa bình và nhân ái, để xua tan những bóng tối của chiến tranh, hận thù và chia rẽ, mang lại cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho mọi người dân.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
4. "Để ánh sáng Chúa biến đổi con người cũ của chúng ta". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta, đặc biệt trong Mùa Chay thánh này. Xin cho mỗi người biết can đảm nhìn lại chính mình, dứt khoát từ bỏ những thói hư tật xấu, và siêng năng chạy đến với Bí tích Hòa Giải và Thánh Thể, để đời sống chúng ta ngày càng phản chiếu rõ nét hơn dung nhan yêu thương của Chúa Kitô.
o Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu, Chúa là ánh sáng trần gian, là niềm hy vọng của chúng con. Xin thương nhận những ước nguyện chân thành chúng con vừa dâng lên. Xin biến đổi tâm hồn chúng con nên giống Chúa mỗi ngày một hơn, để chúng con can đảm làm chứng cho Chúa giữa lòng đời. Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.