Tháng 6 2026
THÁNG 6: TRÁI TIM RỰC LỬA MẾN YÊU
06/06/2026 | Chủ đề: Trái Tim Mẹ - Lò lửa mến yêu
- Ý lực: Tình yêu là động lực của mọi hoạt động truyền giáo.
- Tin Mừng: Lc 2, 19.51 (Hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng).
TRÁI TIM MẸ - LÒ LỬA MẾN YÊU
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây để cùng chiêm ngắm một kiệt tác của Thiên Chúa, đó là Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Đức Trinh Nữ Maria. Trong kinh Cầu Đức Bà, chúng ta vẫn thường thầm thĩ lời kinh: "Đức Bà là Tòa Đấng Khôn Ngoan", nhưng hôm nay, Giáo Hội mời gọi chúng ta nhìn Mẹ dưới một tước hiệu đầy sức nóng và sự sống: "Trái Tim Mẹ là lò lửa mến yêu".
Giữa một thế giới đang dần nguội lạnh vì sự vô cảm, giữa những hoạt động tông đồ đôi khi trở nên khô khan và máy móc, hình ảnh Trái Tim Mẹ rực cháy ngọn lửa tình yêu là lời nhắc nhở khẩn thiết nhất cho mỗi chúng ta. Ý lực sống của ngày hôm nay nhấn mạnh rằng: "Tình yêu là động lực của mọi hoạt động truyền giáo". Không có lửa, không thể sưởi ấm; không có tình yêu, mọi bước chân truyền giáo chỉ là những tiếng vang rỗng tuếch.
Hiệp dâng Thánh lễ này, chúng ta hãy xin Mẹ Maria truyền cho chúng ta hơi ấm từ Trái Tim Mẹ. Xin cho ngọn lửa mến yêu mà Mẹ đã ấp ủ qua việc "ghi nhớ và suy đi nghĩ lại trong lòng" được bùng lên trong tâm hồn mỗi người, để từ bàn tiệc Thánh Thể này, chúng ta ra đi, mang lửa yêu thương đến cho nhân gian.
Giờ đây, để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh, chúng ta hãy thành tâm sám hối tội lỗi.
BÀI TIN MỪNG: Lc 2, 19.51
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
(Khi ấy, các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như đã được nói với họ). Còn bà Maria thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.
(Sau đó, Đức Giêsu đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Na-da-rét và hằng vâng phục các ngài). Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng.
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
Kính thưa cộng đoàn,
Chúng ta đang sống trong một thời đại của tốc độ và tiếng ồn. Con người ngày nay dường như sợ sự im lặng và sợ phải đối diện với chính nội tâm của mình. Chúng ta đánh giá hiệu quả của công việc dựa trên những con số thống kê, những báo cáo thành tích, và đôi khi, ngay cả trong đời sống đức tin hay các hoạt động truyền giáo, chúng ta cũng vô tình rơi vào cái bẫy của sự hoạt động náo nhiệt mà quên mất cái hồn của mọi hoạt động. Giữa dòng chảy vội vã ấy, Lời Chúa hôm nay như một tiếng chuông ngân nga, trầm lắng, mời gọi chúng ta dừng lại và nhìn vào "Lò lửa mến yêu" là Trái Tim Đức Mẹ, qua một hành động rất đỗi âm thầm nhưng lại chứa đựng một sức mạnh vĩ đại: "Ghi nhớ và suy đi nghĩ lại trong lòng".
Hình ảnh "Lò lửa" gợi lên cho chúng ta điều gì? Một lò lửa muốn cháy sáng, muốn tỏa nhiệt, thì điều kiện tiên quyết là nó phải có nhiên liệu và phải được ủ kín để giữ nhiệt. Nếu than hồng bị rải rác ra ngoài gió lạnh, nó sẽ mau chóng tàn lụi và trở thành tro bụi. Trái Tim Mẹ Maria được ví như một lò lửa mến yêu, không phải vì Mẹ ồn ào, sôi nổi, nhưng vì Mẹ biết cách giữ cho ngọn lửa của Chúa Thánh Thần luôn rực cháy bằng đời sống nội tâm sâu thẳm. Hai câu Tin Mừng ngắn ngủi từ thánh Luca mà chúng ta vừa nghe, dù nằm ở hai bối cảnh khác nhau – một là tại hang đá Belem khi các mục đồng đến viếng thăm, hai là tại Nazareth sau biến cố tìm thấy Chúa trong Đền Thờ – nhưng đều diễn tả cùng một thái độ sống căn bản của Mẹ: Sự thinh lặng chiêm niệm. Đây chính là bí quyết để Trái Tim Mẹ trở thành lò lửa không bao giờ tắt, và là nguồn động lực cho mọi bước chân truyền giáo của Mẹ sau này.
"Suy đi nghĩ lại trong lòng" không đơn thuần là một hành động của trí nhớ, kiểu như lưu trữ thông tin vào một ổ cứng máy tính. Trong ngôn ngữ Kinh Thánh, "trái tim" là trung tâm của con người, là nơi giao thoa giữa lý trí, ý chí và cảm xúc, là nơi con người đưa ra những quyết định sinh tử và gặp gỡ Thiên Chúa. Khi Thánh Luca nói Mẹ "suy đi nghĩ lại", ngài dùng một động từ diễn tả việc "ghép nối các mảnh ghép lại với nhau". Mẹ Maria không hiểu hết ngay lập tức mọi mầu nhiệm đang diễn ra quanh cuộc đời con mình. Từ máng cỏ nghèo hèn đến lời tiên báo đau thương của cụ già Simêon, từ cuộc trốn chạy sang Ai Cập đến những năm tháng ẩn dật tại Nazareth, tất cả đều là những mảnh ghép rời rạc, đôi khi đầy nghịch lý và đau khổ. Nhưng Mẹ không gạt bỏ, không than van, cũng không để chúng trôi tuột đi. Mẹ gom tất cả lại, đặt vào trong "lò lửa" trái tim mình, dùng ngọn lửa đức tin và tình yêu để nung nấu, để tìm ra thánh ý Thiên Chúa ẩn giấu đằng sau những biến cố đó. Chính nhờ quá trình "nung nấu" nội tâm này, tình yêu trong Mẹ ngày càng trở nên tinh ròng, kiên vững và nóng bỏng.
Chủ đề của chúng ta hôm nay là "Trái Tim Mẹ - Lò lửa mến yêu" gắn liền với ý lực "Tình yêu là động lực của mọi hoạt động truyền giáo". Có một quy luật bất biến trong đời sống thiêng liêng: Nemo dat quod non habet – Không ai có thể cho cái mình không có. Chúng ta không thể mang Chúa đến cho người khác nếu chúng ta không có Chúa trong lòng. Chúng ta không thể sưởi ấm thế gian lạnh lẽo này nếu trái tim chúng ta là một tảng băng. Mẹ Maria trở thành nhà truyền giáo vĩ đại nhất, không phải vì Mẹ đi nhiều nơi như Thánh Phaolô, không phải vì Mẹ giảng những bài hùng biện trước hàng ngàn người như Thánh Phêrô, mà vì Mẹ mang trong mình một "lò lửa". Sự hiện diện của Mẹ ở đâu thì lửa tình yêu bừng lên ở đó.
Hãy nhìn vào mầu nhiệm Thăm Viếng. Ngay sau khi thưa tiếng "Xin Vâng" và đón nhận Ngôi Lời vào lòng, Tin Mừng kể rằng Mẹ "vội vã lên đường" đi thăm bà chị họ Isave. Tại sao lại vội vã? Đó không phải là sự vội vã của một người lo lắng hay bận rộn thế tục, mà là sự thôi thúc của tình yêu. Lửa đã bén thì không thể không lan tỏa. Chúa Giêsu ngự trong cung lòng Mẹ như ngọn lửa thần linh, và Trái Tim Mẹ, vì đã được nung nấu trong sự chiêm niệm, đã trở thành vật dẫn nhiệt hoàn hảo. Mẹ không cần phải rao giảng một bài giáo lý nào cho gia đình Dacaria. Mẹ chỉ cần đến, mang theo "lò lửa" trong tim mình, và kết quả là gì? Bà Isave được đầy tràn Thánh Thần và thai nhi Gioan nhảy mừng trong bụng mẹ. Đó là bản chất của truyền giáo: Sự lan tỏa của tình yêu từ một trái tim đã được Thiên Chúa chiếm đoạt sang một trái tim khác. Truyền giáo, theo gương Mẹ, trước hết là sự "hiện diện mang lửa".
Nhưng để duy trì ngọn lửa ấy trong suốt hành trình dương thế đầy gian nan, Mẹ đã phải liên lỉ trở về với "căn phòng nội tâm" của mình. Cuộc đời Mẹ không thiếu những sóng gió có thể dập tắt bất cứ ngọn lửa nhiệt huyết nào của con người. Sự nghèo khó ở Belem, nỗi sợ hãi khi Hêrôđê truy sát, sự lạc mất con ở Giêrusalem, và đỉnh điểm là sự tan nát dưới chân Thập Giá. Nếu tình yêu của Mẹ chỉ là cảm xúc bồng bột nhất thời, nó đã lụi tàn từ lâu. Nhưng vì tình yêu ấy được nuôi dưỡng bằng việc "hằng ghi nhớ và suy đi nghĩ lại", nó đã trở thành một lò lửa kiên cường. Dưới chân Thập Giá, khi các môn đệ bỏ chạy vì sợ hãi, khi thế gian dường như chiến thắng bằng bạo lực và hận thù, thì Trái Tim Mẹ vẫn đứng đó, vẫn cháy rực ngọn lửa tin yêu và hy vọng. Mẹ đứng đó như một lò lửa sưởi ấm cho Giáo Hội sơ khai đang run rẩy. Chính ngọn lửa từ Trái Tim Mẹ đã quy tụ các Tông đồ trong nhà Tiệc Ly để chờ đợi Chúa Thánh Thần. Mẹ là cầu nối, là môi trường để Lửa Thánh Thần một lần nữa tuôn đổ xuống trần gian.
Kính thưa cộng đoàn, nhìn lại thực tế đời sống đức tin và sứ vụ truyền giáo của chúng ta hôm nay, có lẽ chúng ta phải giật mình. Chúng ta đang sống trong một "nền văn hóa của sự kiện". Các giáo xứ, các hội đoàn thi đua tổ chức những lễ hội hoành tráng, những chuyến đi từ thiện rầm rộ, những chương trình văn nghệ công phu. Điều đó là tốt, rất đáng trân trọng. Tuy nhiên, hãy tự hỏi: Động lực sâu xa của những hoạt động ấy là gì? Có phải là tình yêu xuất phát từ sự chiêm niệm Lời Chúa, hay chỉ là thói quen, là áp lực phong trào, hay tệ hơn, là nhu cầu khẳng định bản thân? Tại sao có những người hoạt động tông đồ rất hăng say nhưng lại dễ dàng nổi nóng, dễ dàng tổn thương, hay xét nét, ghen tị với anh em? Tại sao có những hội đoàn làm việc rất nhiều nhưng lại thiếu vắng tình huynh đệ và sự bình an? Câu trả lời có lẽ nằm ở chỗ: Chúng ta đang cố gắng truyền giáo bằng một "lò lửa đã nguội". Chúng ta chạy ra ngoài quá nhiều mà quên "trở về" như Mẹ Maria. Chúng ta nói về Chúa rất nhiều nhưng ít khi nói chuyện với Chúa. Chúng ta làm việc cho Chúa nhưng lại không có Chúa trong công việc.
Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, một vị thánh Tiến sĩ Hội Thánh, người chưa bao giờ bước chân ra khỏi bốn bức tường tu viện kín, lại được đặt làm Bổn mạng các xứ truyền giáo ngang hàng với Thánh Phanxicô Xaviê. Điều này khẳng định lại chân lý mà hôm nay chúng ta suy niệm: Truyền giáo là vấn đề của trái tim, của tình yêu, chứ không chỉ là vấn đề của đôi chân hay địa lý. Trái tim Mẹ Maria là lò lửa mến yêu, và chính tình yêu đó là linh hồn của Giáo Hội. Nếu không có tình yêu, mọi hoạt động của chúng ta, như Thánh Phaolô nói, chỉ là tiếng phèng la inh ỏi. Một người giáo dân âm thầm quét dọn nhà thờ với tất cả tình yêu mến dành cho Chúa có thể có giá trị truyền giáo lớn hơn một nhà thuyết giáo lừng danh nhưng trong lòng đầy kiêu ngạo.
Ý lực sống "Tình yêu là động lực của mọi hoạt động truyền giáo" mời gọi chúng ta tái khám phá lại giá trị của đời sống nội tâm. Để có được trái tim như Mẹ, chúng ta cần phải tập thói quen "ghi nhớ và suy đi nghĩ lại". Trong cuộc sống bận rộn hàng ngày, chúng ta cần những khoảng lặng. Những khoảng lặng ấy không phải là thời gian chết, mà là thời gian để nạp nhiên liệu cho lò lửa tâm hồn. Khi gặp một chuyện vui, hãy đem vào lòng để tạ ơn Chúa, đó là nhen lửa. Khi gặp một chuyện buồn, một thất bại, một sự hiểu lầm, đừng vội phản ứng bằng sự cay cú hay than trách, hãy đem nó vào "lò lửa" của sự cầu nguyện, kết hợp với đau khổ của Chúa Giêsu. Lúc ấy, nỗi buồn sẽ được đốt cháy để trở thành năng lượng của sự cảm thông và tha thứ. Đó chính là cách Mẹ Maria đã sống và đó là cách Mẹ muốn dạy chúng ta.
Hãy tưởng tượng nếu mỗi người Kitô hữu chúng ta đều biến trái tim mình thành một lò lửa mến yêu nho nhỏ, giống như Trái Tim Mẹ. Khi chúng ta đi làm, ngọn lửa ấy sưởi ấm môi trường công sở lạnh lùng, toan tính. Khi chúng ta về nhà, ngọn lửa ấy làm tan chảy những băng giá của sự xa cách giữa vợ chồng, cha mẹ và con cái. Khi chúng ta đến với những người nghèo khổ, chúng ta không chỉ quăng cho họ một món quà vật chất, mà chúng ta trao cho họ hơi ấm của tình người, của sự trân trọng. Đó chính là truyền giáo thực thụ. Thế giới ngày nay không thiếu những nhà hảo tâm, không thiếu những tổ chức xã hội, nhưng thế giới đang "rét run" vì thiếu tình yêu thương chân thành, thiếu những trái tim biết rung cảm và thấu hiểu. Chỉ có những ai biết "suy đi nghĩ lại trong lòng", biết chiêm ngắm tình yêu Thiên Chúa mới có khả năng cung cấp hơi ấm đó.
Mẹ Maria không chỉ là gương mẫu, Mẹ còn là người dẫn đường. "Lò lửa mến yêu" nơi Trái Tim Mẹ không phải là một bảo tàng để chúng ta đứng từ xa chiêm ngưỡng, mà là một nguồn lửa để chúng ta đến châm mồi. Trong mỗi Thánh lễ, khi rước Mình Máu Thánh Chúa, chúng ta đang tiếp nhận chính "Ngọn Lửa" mà Mẹ đã cưu mang. Chúa Giêsu Thánh Thể muốn biến đổi trái tim chúng ta nên giống trái tim Người và trái tim Mẹ. Vấn đề là chúng ta có cho phép Người làm điều đó hay không, hay chúng ta vừa bước ra khỏi nhà thờ đã để cho những lo toan, những thú vui trần thế dập tắt ngọn lửa thiêng ấy?
Chúng ta cũng cần nhìn nhận rằng, việc giữ lửa không hề dễ dàng. Gió của thế gian rất mạnh. Gió của chủ nghĩa hưởng thụ, gió của sự ích kỷ cá nhân luôn chực chờ thổi tắt ngọn đèn đức tin lay lắt của chúng ta. Chính vì thế, việc "suy đi nghĩ lại" phải là một hành động "hằng", nghĩa là liên tục, thường xuyên như hơi thở. Mẹ Maria đã làm điều đó suốt cả cuộc đời, từ lúc Truyền tin cho đến Lễ Ngũ Tuần. Chúng ta cũng được mời gọi bắt đầu ngày mới bằng việc hướng tâm hồn lên Chúa, và kết thúc ngày sống bằng việc hồi tâm, nhìn lại những gì đã qua để dâng lên Chúa. Đó là cách chúng ta thêm than vào lò lửa. Đừng để tro bụi của sự lười biếng và thói quen máy móc che lấp ngọn lửa mến yêu.
Đặc biệt đối với những ai đang dấn thân trong các hoạt động tông đồ: các linh mục, tu sĩ, giáo lý viên, các thành viên hội đồng mục vụ... Bài Tin Mừng hôm nay là một lời nhắc nhở sống còn. Đừng để mình trở thành những "nhân viên sự kiện" của Chúa, mà hãy là những "chứng nhân tình yêu" của Ngài. Một bài giảng hay không làm người ta biến đổi bằng một đời sống thánh thiện tỏa ra mùi hương của Thiên Chúa. Một giờ dạy giáo lý kiến thức uyên thâm không chạm đến trái tim các em bằng ánh mắt yêu thương và sự quan tâm chân thành của người thầy. Hãy học nơi Mẹ Maria cách làm việc: Làm tất cả với một nội tâm trầm lắng và một tình yêu nồng nàn. Hãy để tình yêu là động cơ duy nhất thúc đẩy chúng ta ra đi, và cũng chính tình yêu là nơi chúng ta trở về nghỉ ngơi sau những giờ phút mệt nhọc.
Hơn nữa, "Lò lửa mến yêu" của Mẹ cũng là nơi thanh luyện chúng ta. Lửa có đặc tính làm sạch. Vàng muốn tinh ròng phải qua lửa. Tình yêu muốn chân thật cũng phải qua thử thách. Trái tim Mẹ đã bị lưỡi gươm đau khổ đâm thâu, nhưng chính vết thương ấy lại làm cho ngọn lửa tình yêu bùng lên mạnh mẽ hơn, bao dung hơn. Khi chúng ta gặp khó khăn trong sứ vụ truyền giáo, khi bị hiểu lầm, chống đối, hãy chạy đến ẩn náu trong Trái Tim Mẹ. Ở đó, nỗi đau của chúng ta sẽ được nung chảy, những cặn bã của sự kiêu ngạo và tự ái sẽ được đốt sạch, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết dành cho Thiên Chúa và các linh hồn. Đó là con đường nên thánh, con đường của tình yêu hiến tế.
Cuối cùng, khi chiêm ngắm Trái Tim Mẹ - Lò lửa mến yêu, chúng ta được mời gọi trở thành những đốm lửa nhỏ lan tỏa khắp nơi. Một ngọn nến có thể châm lửa cho hàng ngàn ngọn nến khác mà ánh sáng của nó không hề bị hao hụt. Tình yêu cũng vậy, càng cho đi càng đầy tràn. Ước gì mỗi người chúng ta, sau khi đã được sưởi ấm bởi Lời Chúa và Thánh Thể, sẽ trở về gia đình và môi trường sống của mình như những tia lửa nhỏ, thắp lên hy vọng cho những người đang tuyệt vọng, thắp lên niềm vui cho những ai đang buồn sầu, và thắp lên hơi ấm tình Chúa cho một thế giới đang lạnh lẽo. Hãy nhớ rằng, truyền giáo không bắt đầu bằng việc "nói cái gì", mà bắt đầu bằng việc "yêu như thế nào". Và tình yêu ấy phải bắt nguồn từ một trái tim biết "ghi nhớ và suy đi nghĩ lại", một trái tim luôn kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa.
Lạy Mẹ Maria, Trái Tim Mẹ là lò lửa mến yêu, xin uốn nắn trái tim chúng con nên giống Trái Tim Mẹ. Xin dạy chúng con biết yêu sự thinh lặng để lắng nghe tiếng Chúa, biết suy niệm Lời Chúa để nuôi dưỡng đức tin, và biết mở rộng lòng mình để yêu thương tha nhân. Xin cho ngọn lửa truyền giáo trong chúng con không bao giờ tắt, nhưng luôn được nung nấu bằng tình yêu nồng nàn dành cho Chúa Giêsu, Con Mẹ. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Thiên Chúa đã ban cho chúng ta một người Mẹ tuyệt vời, có Trái Tim nồng cháy lửa mến yêu là Đức Trinh Nữ Maria. Với tâm tình con thảo và khao khát được noi gương Mẹ sống đời chứng nhân, chúng ta cùng dâng lên Chúa những lời nguyện xin tha thiết:
- "Mẹ hằng ghi nhớ và suy đi nghĩ lại trong lòng". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các vị Mục tử trong Hội Thánh, đặc biệt là Đức Giáo Hoàng và các Giám mục. Xin cho các ngài luôn tìm thấy nguồn sức mạnh và sự khôn ngoan trong những giờ phút chiêm niệm bên Thánh Thể, để ngọn lửa tông đồ nơi các ngài luôn rực sáng, dẫn dắt đoàn chiên đi trong chân lý và tình yêu. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- "Tình yêu là động lực của mọi hoạt động truyền giáo". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho các nhà truyền giáo, các tu sĩ nam nữ và những giáo dân đang dấn thân trong công tác tông đồ. Xin cho họ không chạy theo thành tích bề ngoài, nhưng biết múc lấy tình yêu từ Trái Tim Chúa và Mẹ, để mọi việc họ làm đều trở thành lời chứng sống động về lòng thương xót của Thiên Chúa. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- "Trái Tim Mẹ là lò lửa mến yêu". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những ai đang sống trong sự lạnh lẽo của cô đơn, tuyệt vọng, những gia đình đang rạn nứt vì thiếu vắng tình thương. Xin ngọn lửa từ Trái Tim Mẹ sưởi ấm tâm hồn họ, và xin cho chúng ta biết trở thành cánh tay nối dài của Mẹ, mang hơi ấm tình người đến xoa dịu những nỗi đau thương của anh chị em xung quanh. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- "Maria hằng vâng phục các ngài". Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta. Xin cho mỗi người, mỗi gia đình biết noi gương Mẹ, biết kiến tạo một bầu khí thinh lặng thánh thiện trong gia đình để lắng nghe Lời Chúa, và biết biến những hy sinh nhỏ bé hằng ngày thành ngọn lửa yêu mến dâng lên Thiên Chúa, góp phần vào công cuộc truyền giáo chung của Hội Thánh. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa là Cha toàn năng, Cha đã muốn cho Trái Tim Đức Mẹ trở thành lò lửa mến yêu để sưởi ấm trần gian. Xin nhận lời chúng con cầu nguyện và ban Thánh Thần Tình Yêu xuống trên chúng con, để chúng con luôn hăng say loan báo Tin Mừng bằng đời sống bác ái và yêu thương. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
13/06/2026 | Chủ đề: Trái Tim Vô Nhiễm - Tấm gương phản chiếu Chúa
- Ý lực: Giữ tâm hồn trong sạch để phản chiếu trung thực hình ảnh Chúa.
- Tin Mừng: Mt 5, 8 (Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch).
Trái Tim Vô Nhiễm - Tấm Gương Phản Chiếu Chúa
Dẫn Vào Thánh Lễ
Anh chị em thân mến,
Chúng ta quy tụ nơi đây, trong ngôi nhà thờ thân thương này, để cùng nhau cử hành mầu nhiệm tình yêu vĩ đại của Thiên Chúa, mà đỉnh cao là hy tế của Đức Giêsu Kitô. Hôm nay, với tâm tình con thảo, chúng ta đặc biệt hướng về Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Đức Trinh Nữ Maria. Mẹ là đóa hoa thánh thiện tuyệt mỹ, là Đấng đã được Thiên Chúa chuẩn bị cách đặc biệt để trở nên cung thánh tinh tuyền cưu mang Ngôi Lời. Xin cho Thánh Lễ này trở nên một lời nguyện cầu chân thành, xin Mẹ Maria giúp chúng ta hiểu được chiều sâu của lời mời gọi: “Giữ tâm hồn trong sạch để phản chiếu trung thực hình ảnh Chúa.”
Mỗi người chúng ta mang trong mình một ước muốn sâu xa là được thấy Thiên Chúa, được cảm nếm sự bình an và niềm vui đích thực. Thế nhưng, cuộc sống thường nhật với bao lo toan, vướng bận, bao cám dỗ và những va chạm bất ngờ, dễ dàng làm cho "tấm gương" tâm hồn ta bị mờ đi, bị hoen ố, không còn đủ sức phản chiếu ánh sáng rạng ngời của Chúa nữa. Chúng ta hãy khiêm tốn nhận ra những thiếu sót, những lần ta để bụi trần che khuất nét tinh tuyền thuở ban đầu, và xin Chúa xót thương thanh tẩy. Xin cho việc tham dự Thánh Lễ này giúp ta can đảm dọn dẹp căn nhà tâm hồn, để Chúa có thể ngự trị cách trọn vẹn. Giờ đây, với tâm tình sám hối và cậy trông, chúng ta hãy dâng lên Chúa những lời nguyện đầu tiên của cộng đoàn.
Bài Tin Mừng
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mátthêu (Mt 5, 8)
Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được thấy Thiên Chúa.
Đó là Lời Chúa.
Bài Giảng
Anh chị em thân mến trong Chúa Kitô,
Lời tuyên bố của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng thật ngắn gọn nhưng lại mang một ý nghĩa vô biên, là chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến niềm hạnh phúc trọn vẹn: “Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được thấy Thiên Chúa.” Được "thấy Thiên Chúa" không chỉ là một lời hứa dành cho đời sau, mà còn là một kinh nghiệm thiêng liêng có thể cảm nhận được ngay trong đời này, khi ta thực sự sống trọn vẹn với ý nghĩa của một trái tim tinh tuyền. Và không ai có thể làm tấm gương sống động, tuyệt vời hơn Đức Trinh Nữ Maria, qua mầu nhiệm Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ.
Chúng ta thử hình dung tâm hồn như một tấm gương. Nếu tấm gương ấy sáng bóng, không vết bẩn, nó sẽ phản chiếu trung thực và rõ ràng hình ảnh của bất cứ vật gì đặt trước nó. Tâm hồn trong sạch là tấm gương như thế: nó phản chiếu chính hình ảnh Thiên Chúa, Đấng đã tạo dựng nên ta. Đức Maria chính là "tấm gương" hoàn hảo đó. Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ không hề bị mảy may tội lỗi hay bóng tối vẩn đục, nên đã phản chiếu ánh sáng rực rỡ của Lời Chúa cách trọn vẹn nhất. Mẹ không giữ lại cho mình điều gì, nhưng hoàn toàn để Thiên Chúa chiếm hữu. Từ tiếng "Xin Vâng" cho đến khi đứng dưới chân thập giá, mọi hành động, mọi suy nghĩ của Mẹ đều là sự phản chiếu tinh tuyền thánh ý Chúa.
Thế nhưng, đời sống của chúng ta lại khác. Tấm gương tâm hồn ta thường xuyên bị che phủ bởi bụi bặm của trần gian: đó là những toan tính ích kỷ, là sự bám víu vào của cải vật chất, là lòng kiêu căng và thói quen xét đoán người khác, là những ước muốn bất chính lén lút nảy sinh. Mỗi khi ta chiều theo một cám dỗ nhỏ, mỗi khi ta nói một lời nói thiếu bác ái, một hạt bụi đã bám vào, làm mờ đi khả năng phản chiếu của ta. Cứ thế, tấm gương càng ngày càng tối, đến nỗi ta không còn thấy rõ hình ảnh Chúa trong chính mình nữa, và tệ hơn, ta cũng không thấy Chúa nơi anh chị em mình. Khi tâm hồn không còn trong sạch, tầm nhìn tâm linh của ta trở nên méo mó, đời sống đức tin chỉ còn là những hành động bên ngoài, rỗng tuếch và vô hồn.
Trong sạch ở đây không chỉ là sạch tội trọng, mặc dầu đó là nền tảng. Trong sạch theo Tin Mừng còn là sự trong sáng trong ý hướng, là sự đơn sơ, không giả dối trong tương quan với Chúa và với tha nhân. Một trái tim trong sạch là một trái tim không chia đôi, không mang lòng thù hận, không còn chỗ cho sự ghen tị. Nó là một trái tim biết đặt Chúa lên trên hết, và mọi hành động còn lại đều xuất phát từ tình yêu mến ấy. Đó là sống với tinh thần của một đứa trẻ, hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn phó thác và không hề vướng bận những tính toán mưu mô.
Hành trình giữ gìn sự trong sạch không phải là một hành trình dễ dàng, nhưng nó là điều kiện để ta đạt được hạnh phúc. Chúa không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo ngay lập tức, nhưng Ngài mời gọi chúng ta không ngừng thanh tẩy. Ta phải học hỏi nơi Đức Mẹ, Đấng đã "ghi nhớ mọi điều ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng" (Lc 2, 19). Sự suy niệm Lời Chúa, việc lắng đọng tâm hồn trong cầu nguyện, chính là cách Mẹ Maria đã giữ cho trái tim mình luôn tinh tuyền và sẵn sàng cho thánh ý Thiên Chúa. Khi ta chuyên cần đọc và suy gẫm Lời Chúa, Lời ấy như một dòng nước trong rửa sạch những vết nhơ bám víu hằng ngày.
Đức Mẹ đã cho chúng ta một mẫu mực sống cao cả. Trái Tim Mẹ không bị ảnh hưởng bởi những biến động của thế gian, Mẹ không bị cuốn theo những lời khen chê, không bị đánh gục bởi những đau khổ tột cùng. Dù đứng dưới chân thập giá, trái tim Mẹ vẫn là một tấm gương phản chiếu trọn vẹn vinh quang của Con mình, phản chiếu sự thật về ơn cứu độ. Đó là sức mạnh của sự trong sạch và phó thác.
Vậy, làm thế nào để chúng ta thực hiện được lời mời gọi này trong cuộc sống cụ thể? Trước hết, đó là ý thức thường xuyên về sự hiện diện của Chúa trong mọi hành động. Hãy tự hỏi: Điều tôi sắp làm, điều tôi sắp nói này, có làm vinh danh Chúa hay không? Thứ đến, đó là việc chạy đến với Bí tích Giao Hòa. Đây là lò luyện thiêng liêng mà Chúa đã ban để không ngừng đánh bóng lại tấm gương tâm hồn ta. Bí tích Giao Hòa loại bỏ những vết nhơ nặng nề nhất và phục hồi khả năng phản chiếu hình ảnh Chúa đã bị ta làm biến dạng. Sau cùng, đó là thực hành lòng bác ái cách cụ thể. Khi ta thực sự yêu thương anh chị em mình như Chúa đã yêu thương, khi ta phục vụ cách âm thầm, khi ta tha thứ vô điều kiện, chính những hành động đó sẽ làm cho tâm hồn ta trở nên trong sáng, đơn thuần và thánh thiện.
Một tâm hồn trong sạch sẽ được "thấy Thiên Chúa" ở đâu? Người đó sẽ thấy Thiên Chúa trong ánh mắt của người nghèo khổ, trong nụ cười của trẻ thơ, trong sự cô đơn của người bệnh tật, trong sự nhẫn nại chịu đựng của người thân, và ngay cả trong những gian truân thử thách của chính mình. Người đó sẽ nhìn thấy bàn tay yêu thương và quan phòng của Chúa đang can thiệp vào mọi sự, vì không có bức màn tội lỗi hay sự ích kỷ nào che khuất tầm nhìn của họ nữa. Đời sống của họ sẽ trở thành một lời kinh không ngừng, một chứng tá sống động về sự hiện diện của Chúa giữa lòng thế giới.
Hôm nay, khi chúng ta dâng hiến Bánh và Rượu, xin cho chúng ta cũng dâng hiến trái tim của mình lên Đức Mẹ, xin Mẹ đón nhận và thanh tẩy nó bằng ngọn lửa tình yêu vô nhiễm của Mẹ. Xin Mẹ giúp chúng ta dọn dẹp mọi rác rưởi của thế gian, để khi rước lấy Thánh Thể Chúa, ta thực sự trở thành những "Đền Thờ của Chúa Thánh Thần" rạng ngời, và đời sống của ta có thể phản chiếu trung thực khuôn mặt yêu thương và nhân hậu của Thiên Chúa, mang ánh sáng ấy đến cho những người đang sống trong bóng tối. Đó chính là ý nghĩa đích thực của niềm hạnh phúc mà Chúa Giêsu đã hứa ban cho những ai có tâm hồn trong sạch. Amen.
Lời Nguyện Tín Hữu
Anh chị em thân mến,
Với tâm hồn hướng về Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Đức Trinh Nữ Maria, xin Mẹ làm gương và chuyển cầu, giúp chúng ta luôn giữ được sự trong sạch để xứng đáng chiêm ngắm Thiên Chúa. Chúng ta hãy tha thiết dâng lên Chúa những lời nguyện xin:
- Cầu cho Đức Giáo Hoàng, các Giám Mục và các Linh mục. Lạy Chúa, xin ban cho các vị mục tử trong Hội Thánh luôn có một trái tim đơn sơ và trong sạch như Trái Tim Đức Mẹ, để các ngài trung thực phản chiếu lòng nhân hậu và khuôn mặt hiền từ của Chúa, nhờ đó dẫn dắt đoàn chiên Chúa đi trên con đường thánh thiện. Chúng con cầu xin Chúa.
- Cầu cho các nhà lãnh đạo quốc gia và mọi người có trách nhiệm trong xã hội. Lạy Chúa, xin soi sáng cho các nhà lãnh đạo biết gạt bỏ mọi toan tính vị kỷ, mọi sự dối trá và bất công, để họ phục vụ dân Chúa và nhân loại với một lương tâm ngay thẳng và trong sáng, nhờ đó xây dựng một thế giới hòa bình và công lý. Chúng con cầu xin Chúa.
- Cầu cho những người đang gặp khó khăn, đau khổ, và những người chưa nhận biết Chúa. Lạy Chúa, xin thương xót những tâm hồn đang bị tội lỗi và thử thách làm cho mờ tối. Xin ban cho họ ơn sám hối và niềm tin để họ được thanh tẩy, được nhìn thấy ánh sáng hy vọng và tình yêu của Chúa đang chiếu tỏa trên đời họ. Chúng con cầu xin Chúa.
- Cầu cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta. Lạy Chúa, xin cho mỗi người trong cộng đoàn chúng con biết noi gương Đức Trinh Nữ Maria, siêng năng cầu nguyện, suy gẫm Lời Chúa, và chạy đến với các Bí tích, nhất là Bí tích Giao Hòa, để tâm hồn chúng con luôn được trong sạch và trở nên tấm gương sống động phản chiếu hình ảnh Đức Kitô cho mọi người xung quanh. Chúng con cầu xin Chúa.
- Cầu cho những người đã qua đời, đặc biệt là các linh hồn nơi luyện ngục. Lạy Chúa, xin lấy lòng từ bi vô tận của Chúa mà tha thứ mọi lỗi lầm cho các linh hồn. Xin cho các ngài sớm được hưởng phúc thanh nhàn, được chiêm ngưỡng dung nhan Chúa trong ánh sáng vĩnh cửu, nhờ công nghiệp Vô Nhiễm Nguyên Tội của Đức Mẹ. Chúng con cầu xin Chúa.
Lạy Chúa, Chúa đã ban cho chúng con Đức Trinh Nữ Maria làm mẫu gương tuyệt vời về sự trong sạch và vâng phục. Xin nhậm lời chúng con cầu nguyện, giúp chúng con luôn giữ tâm hồn thanh khiết để xứng đáng được thấy và được thuộc về Chúa mãi mãi. Chúng con cầu xin, nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
20/06/2026 | Chủ đề: Mẹ Hằng Cứu Giúp - Hy vọng cho người thất vọng
- Ý lực: Đem niềm hy vọng đến cho những người đang đau khổ.
- Tin Mừng: Ga 19, 25-27 (Này là con Bà).
MẸ HẰNG CỨU GIÚP - ÁNH SAO HY VỌNG GIỮA ĐÊM ĐEN TUYỆT VỌNG
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Hôm nay, chúng ta quy tụ về đây dưới bóng cánh yêu thương của Mẹ Hằng Cứu Giúp. Trong hành trình trần thế đầy gian nan này, có biết bao lần đôi chân chúng ta mỏi mệt, trái tim chúng ta rướm máu và tâm hồn chúng ta chìm trong bóng tối của sự thất vọng. Có những nỗi đau không thể nói thành lời, có những bế tắc dường như không còn lối thoát.
Nhưng chính trong những giờ phút tăm tối nhất ấy, Giáo Hội mời gọi chúng ta ngước mắt lên nhìn Mẹ. Dưới chân Thập giá, nơi tận cùng của đau khổ, Mẹ Maria đã đứng đó như một chứng nhân của niềm hy vọng kiên cường. Mẹ không chỉ là Mẹ của Chúa Giêsu, mà còn là Mẹ của tất cả những ai đang vác thập giá nặng nề.
Trong Thánh lễ này, chúng ta hãy dâng lên Mẹ những nỗi tuyệt vọng, những thất bại, những lo âu và bệnh tật của chúng ta. Xin Mẹ Hằng Cứu Giúp ghé mắt nhân từ nhìn đến đoàn con cái đang khẩn cầu, để qua bàn tay Mẹ, chúng ta chạm được vào niềm hy vọng phục sinh của Chúa Giêsu. Với tâm tình phó thác và tin tưởng, chúng ta cùng thành tâm sám hối để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.
BÀI TIN MỪNG
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 19, 25-27)
Khi ấy, đứng gần thập giá Chúa Giêsu có Mẹ Người, cùng với chị Mẹ Người là bà Maria vợ ông Clô-pát, và bà Maria Mac-đa-la. Khi thấy Mẹ và bên cạnh có môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu nói với Mẹ: "Thưa Bà, này là con Bà". Rồi Người nói với môn đệ: "Này là Mẹ con". Và từ giờ đó, môn đệ đã lãnh nhận Bà về nhà mình.
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Trong cuộc đời của mỗi con người, có lẽ không ai trong chúng ta tránh khỏi những khoảnh khắc phải đối diện với bức tường lạnh lùng mang tên "tuyệt vọng". Đó là khi mọi cánh cửa dường như đóng sập lại trước mắt, khi những cố gắng của ta trở nên vô nghĩa như dã tràng xe cát, khi bệnh tật gặm nhấm từng chút sức sống, hay khi sự phản bội và cô đơn bóp nghẹt trái tim. Tuyệt vọng không chỉ là một trạng thái cảm xúc, nó là một vực thẳm. Ở nơi đó, người ta không còn nhìn thấy ánh sáng, không còn thấy ngày mai, và đáng sợ nhất là không còn thấy mình được yêu thương. Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây, dưới bức chân dung Mẹ Hằng Cứu Giúp, không phải để than khóc cho sự tuyệt vọng ấy, mà để tìm kiếm một lối ra, một ánh sao dẫn đường. Và ánh sao ấy, không ai khác, chính là người Mẹ đang đứng lặng lẽ dưới chân Thập giá trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe.
Hãy hình dung khung cảnh trên đồi Golgotha chiều hôm ấy. Đó là một buổi chiều nhuốm màu tang tóc và thất bại. Chúa Giêsu, Đấng mà các môn đệ từng hy vọng sẽ giải phóng Israel, Đấng đã làm cho kẻ điếc được nghe, kẻ câm nói được, kẻ chết sống lại, giờ đây đang bị treo trên thập giá như một tội đồ. Thân xác Ngài tan nát, hơi thở Ngài thoi thóp. Đối với cái nhìn của thế gian, đây là sự sụp đổ hoàn toàn. Đây là dấu chấm hết. Và trong sự hỗn loạn, sợ hãi, khi hầu hết các môn đệ đã bỏ chạy, thì có một người Phụ nữ đứng đó. Mẹ Maria. Mẹ đứng đó, không gào thét điên cuồng, không ngất lịm trong sự buông xuôi. Mẹ "đứng". Động từ ấy trong Tin Mừng chứa đựng một sức mạnh phi thường. Mẹ đứng thẳng trước nỗi đau lớn nhất mà một người mẹ có thể chịu đựng: chứng kiến con mình chết dần trong đau đớn. Tại sao Mẹ có thể đứng vững? Tại sao Mẹ không sụp đổ? Đó là bởi vì trong trái tim nát tan của Mẹ, ngọn lửa hy vọng vẫn chưa bao giờ tắt, dù chỉ là một đốm nhỏ nhoi trước gió bão.
Chính trong khoảnh khắc bi thương tột cùng ấy, Chúa Giêsu đã trao ban cho nhân loại di sản cuối cùng và quý giá nhất của Ngài: "Thưa Bà, này là con Bà". Và với thánh Gioan: "Này là Mẹ con". Đây không đơn thuần là một lời trăng trối để sắp xếp việc phụng dưỡng tuổi già cho Mẹ. Đây là một cuộc chuyển giao mang tính cứu độ. Tại sao Chúa Giêsu lại trao Mẹ cho Gioan – người môn đệ duy nhất dám đứng lại dưới chân thập giá? Bởi vì Gioan lúc ấy đại diện cho tất cả những ai trung tín, nhưng cũng đại diện cho sự yếu đuối và cần nương tựa của con người. Chúa Giêsu biết rằng, sau khi Ngài ra đi, các môn đệ sẽ hoang mang, sẽ sợ hãi, sẽ thất vọng. Họ cần một người Mẹ. Họ cần một điểm tựa vững chắc đã từng đi qua "thung lũng âm u" của cái chết mà không đánh mất niềm tin. Trao Mẹ cho nhân loại, Chúa Giêsu muốn nói với những người đang tuyệt vọng rằng: "Các con không mồ côi. Ngay cả khi Ta im lặng trên Thập giá, Ta vẫn để lại cho các con một người Mẹ Hằng Cứu Giúp".
Danh hiệu "Mẹ Hằng Cứu Giúp" mà chúng ta tôn sùng không phải là một danh hiệu sáo rỗng hay chỉ mang tính trang trí. "Hằng Cứu Giúp" nghĩa là sự cứu giúp ấy không có giới hạn về thời gian, không có điều kiện về hoàn cảnh. "Hằng" là mãi mãi, là liên lỉ, là bất chấp con cái có ra sao. Khi nhìn vào bức linh ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp, chúng ta thấy gì? Chúng ta thấy Chúa Hài Đồng Giêsu đang hoảng sợ nhìn thấy các dụng cụ khổ hình mà hai thiên thần cầm trên tay, đến nỗi chiếc dép của Ngài tuột ra. Trong nỗi sợ hãi nhân tính ấy, Chúa Giêsu đã làm gì? Ngài chạy đến bám chặt lấy tay Mẹ. Hai bàn tay nhỏ bé của Chúa nắm lấy ngón tay cái của Mẹ Maria. Và Mẹ, với ánh mắt u buồn nhưng đầy cương nghị, không nhìn vào Con mình, mà nhìn thẳng vào chúng ta – những người đang chiêm ngắm bức ảnh. Ánh mắt đó như muốn nói: "Con của Mẹ đã chạy đến với Mẹ khi sợ hãi, vậy các con, những người đang đau khổ, sao còn chưa chạy đến với Mẹ?".
Sự hy vọng mà Mẹ mang lại cho người thất vọng không phải là một liều thuốc an thần hay một lời hứa hão huyền rằng "mọi thứ sẽ ổn thôi" theo kiểu thế gian. Không, Mẹ không hứa rằng nếu chúng ta cầu nguyện, nợ nần sẽ tự nhiên biến mất, bệnh ung thư sẽ lành ngay lập tức, hay người chồng phản bội sẽ quay về trong một đêm. Hy vọng Kitô giáo sâu xa hơn thế nhiều. Hy vọng mà Mẹ trao ban là sự đảm bảo rằng: "Dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu, Thiên Chúa vẫn đang ở đó, và Mẹ đang ở đây với con". Hy vọng là khả năng nhìn thấy ý nghĩa trong đau khổ. Khi Mẹ đứng dưới chân Thập giá, Mẹ đau đớn tột cùng, nhưng Mẹ hiểu rằng nỗi đau này là cần thiết cho ơn cứu độ. Khi chúng ta chạy đến với Mẹ, Mẹ giúp chúng ta không còn nhìn nỗi đau của mình như một sự trừng phạt vô nghĩa, mà như một sự thông phần vào Thập giá của Chúa Kitô. Chính sự thay đổi cái nhìn đó cứu chúng ta khỏi sự tuyệt vọng. Nó biến tiếng than khóc thành lời cầu nguyện, biến sự oán trách thành sự phó thác.
Có bao giờ chúng ta tự hỏi, tại sao có những người gặp cùng một biến cố bi đát, người thì tìm đến cái chết, kẻ lại tìm thấy sức mạnh để sống tiếp và sống đẹp hơn? Sự khác biệt nằm ở chỗ họ có "người cầm tay" hay không. Khi rơi xuống hố sâu, điều đáng sợ nhất là cảm giác cô độc. Nhưng hôm nay, Lời Chúa khẳng định: "Này là Mẹ con". Chúng ta có Mẹ. Hãy thử tưởng tượng về một người đang chìm trong nợ nần và thất bại kinh doanh, cảm thấy mình là kẻ bỏ đi của xã hội. Người ấy bước vào nhà thờ, quỳ trước ảnh Mẹ. Người ấy không dám xin tiền bạc, chỉ dám khóc. Và trong sự thinh lặng, người ấy cảm nhận được ánh mắt Mẹ nhìn thấu tâm can, ánh mắt nói rằng: "Con vẫn là con của Mẹ, giá trị của con không nằm ở tài sản con có, mà nằm ở việc con được Thiên Chúa yêu thương". Chính sự ủi an đó vực dậy phẩm giá của con người, và từ việc phục hồi phẩm giá, họ có sức mạnh để làm lại cuộc đời. Đó là cách Mẹ "cứu giúp". Mẹ cứu cái tâm hồn đang chết dần chết mòn trước, để rồi tâm hồn ấy sẽ vực dậy được thể xác và hoàn cảnh.
Chúng ta cũng hãy nghĩ đến những người đang đau khổ vì tội lỗi. Có lẽ đây là sự thất vọng đáng sợ nhất: thất vọng về chính bản thân mình. "Tôi đã phạm tội quá nặng", "Tôi không xứng đáng được tha thứ", "Chúa chắc chắn đã chán ghét tôi rồi". Đó là tiếng thì thầm của ma quỷ muốn đẩy chúng ta vào tuyệt vọng như Giuđa. Nhưng Mẹ Hằng Cứu Giúp là Mẹ của lòng thương xót. Trong bức linh ảnh, bàn tay Mẹ mở ra, không nắm lại. Mẹ không giữ chặt Chúa Giêsu cho riêng mình mà như đang nâng Ngài lên để trao cho chúng ta, và đồng thời cũng mở ra để đón nhận bàn tay lem luốc của chúng ta. Mẹ là "Bàu chữa kẻ có tội". Với người đời, có những sai lầm không thể tha thứ, nhưng với Mẹ, đứa con càng hư hỏng, càng thương tích, Mẹ càng thương xót hơn. Đến với Mẹ, người tội lỗi tìm thấy hy vọng hối cải, vì họ nhận ra rằng mình chưa bao giờ bị bỏ rơi. Mẹ dẫn họ về với tòa giải tội, về với Thánh Thể, về với nguồn mạch sự sống.
Kính thưa cộng đoàn, câu chuyện Tin Mừng kết thúc bằng một chi tiết rất đẹp: "Kể từ giờ đó, người môn đệ rước Bà về nhà mình". "Rước về nhà mình" không chỉ là đưa Mẹ về một căn nhà vật lý, mà là đưa Mẹ vào không gian sống, vào tâm tư, vào mọi ngóc ngách của cuộc đời mình. Để có được niềm hy vọng cho những lúc tuyệt vọng, chúng ta phải tập thói quen "rước Mẹ về nhà" ngay từ lúc này, ngay khi sóng gió chưa tới, hoặc ngay khi bão tố đang hoành hành. Rước Mẹ về nhà là khi vợ chồng lục đục, thay vì to tiếng, họ cùng nhau lần chuỗi Mân Côi. Rước Mẹ về nhà là khi cầm tờ giấy xét nghiệm bệnh tật trên tay, tiếng gọi đầu tiên trong đầu ta là "Mẹ ơi, cứu con". Rước Mẹ về nhà là để Mẹ làm chủ những lo toan, toan tính của chúng ta.
Đừng để sự thất vọng trở thành nấm mồ chôn vùi cuộc đời chúng ta. Mẹ Hằng Cứu Giúp là Mẹ của niềm hy vọng, vì Mẹ đã đi qua Thứ Sáu Tuần Thánh để đến được Chúa Nhật Phục Sinh. Mẹ biết đường đi. Mẹ biết lối thoát. Nếu hôm nay, ai trong chúng ta đang cảm thấy mình đang ở trong ngõ cụt, đang bị bóng tối bủa vây, hãy can đảm nắm lấy bàn tay Mẹ. Hãy nhìn lên bức chân dung của Mẹ và nói: "Mẹ ơi, con không còn biết bám víu vào đâu, xin Mẹ hãy là sức mạnh của con". Một người con nắm chặt tay Mẹ mình thì không bao giờ bị lạc lối, và chắc chắn không bao giờ bị bỏ lại trong tuyệt vọng. Xin Mẹ lau khô những giọt nước mắt âm thầm của chúng con, và biến những đau thương hôm nay thành những viên ngọc quý trong triều thiên vinh hiển mai sau. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Đức Maria là Mẹ Hằng Cứu Giúp, là niềm hy vọng cho những ai đang lâm cảnh khốn cùng. Tin tưởng vào tình mẫu tử thiêng liêng và sự chuyển cầu đắc lực của Mẹ, chúng ta cùng dâng lên Thiên Chúa những lời nguyện xin tha thiết:
- Cầu cho Hội Thánh và các Mục tử: Xin cho các vị Mục tử trong Hội Thánh luôn mang trong mình trái tim từ mẫu của Đức Maria, để các ngài biết cúi xuống lắng nghe, thấu hiểu và đem niềm hy vọng của Tin Mừng đến cho những con chiên đang lạc lối, tổn thương và tuyệt vọng.
- Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- Cầu cho những người đang đau khổ và tuyệt vọng: Xin Mẹ Hằng Cứu Giúp hiện diện bên cạnh những ai đang muốn buông xuôi vì bệnh tật, nợ nần, đổ vỡ gia đình hay cô đơn. Xin cho họ cảm nhận được bàn tay Mẹ đang nâng đỡ, để họ tìm lại được niềm tin yêu vào cuộc sống và vào lòng thương xót Chúa.
- Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- Cầu cho các gia đình đang gặp khủng hoảng: Xin cho các gia đình đang đứng trước bờ vực của sự chia ly, biết chạy đến cùng Mẹ, "rước Mẹ về nhà" mình như thánh Gioan xưa. Nhờ sự hiện diện của Mẹ, xin cho những vết thương lòng được chữa lành, sự tha thứ được trao ban và tình yêu được hâm nóng lại.
- Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- Cầu cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta: Xin cho mỗi người chúng ta biết trở thành cánh tay nối dài của Mẹ, biết nhạy bén nhận ra nỗi đau của anh chị em xung quanh và sẵn sàng chia sẻ, ủi an, để không một ai trong cộng đoàn phải chiến đấu với sự tuyệt vọng trong cô độc.
- Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót, Cha đã ban cho chúng con Đức Maria là Mẹ Hằng Cứu Giúp để làm nơi nương tựa vững chắc. Xin nhận lời Mẹ chuyển cầu mà ban cho chúng con ơn bình an và niềm hy vọng kiên vững, để chúng con vượt qua mọi thử thách trần gian và đạt tới hạnh phúc Nước Trời. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
27/06/2026 | Chủ đề: Môn đệ thừa sai không sợ bóng tối
- Ý lực: Can đảm làm chứng cho sự thật.
- Tin Mừng: Mt 10, 26-33 (Đừng sợ những kẻ giết được thân xác).
MÔN ĐỆ THỪA SAI KHÔNG SỢ BÓNG TỐI
DẪN VÀO THÁNH LỄ
Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà bóng tối dường như đang len lỏi vào mọi ngõ ngách của cuộc sống. Đó không chỉ là bóng tối của màn đêm vật lý, mà là bóng tối của sự gian dối, của bạo lực, của sự thờ ơ và những áp lực vô hình đè nặng lên lương tâm con người. Là những Kitô hữu, chúng ta được mời gọi không phải để trốn chạy khỏi thế gian, mà là để trở nên những "môn đệ thừa sai" – những người được sai đi vào chính giữa lòng đời để thắp lên ngọn lửa của Sự Thật.
Nhưng thưa cộng đoàn, làm chứng cho sự thật chưa bao giờ là điều dễ dàng. Nỗi sợ hãi là rào cản lớn nhất: sợ bị loại trừ, sợ mất mát quyền lợi, và thậm chí, như Lời Chúa hôm nay nhắc nhở, là sợ những kẻ "giết được thân xác". Trong Thánh lễ này, chúng ta hãy xin Chúa ban cho mỗi người ơn can đảm. Xin cho chúng ta thắng vượt nỗi sợ hãi bằng niềm tin thác vào sự quan phòng yêu thương của Cha trên trời, để dám sống thật, nói thật và làm chứng cho Tin Mừng giữa lòng xã hội hôm nay.
Giờ đây, trong tâm tình khiêm tốn, chúng ta hãy nhìn nhận những lần chúng ta đã hèn nhát, đã chọn sự im lặng thỏa hiệp thay vì lên tiếng cho chân lý, để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.
BÀI TIN MỪNG (Mt 10, 26-33)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mátthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con đừng sợ những người đó. Vì không có gì che giấu mà không bị thấu lộ; và không có gì kín nhiệm mà không hề hay biết. Ðiều Thầy nói với các con trong bóng tối, hãy nói ra nơi ánh sáng; và điều các con nghe rỉ tai, hãy rao giảng trên mái nhà.
Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác, nhưng không thể giết được linh hồn: các con hãy sợ Ðấng có thể ném cả xác lẫn hồn xuống địa ngục. Nào hai con chim sẻ không bán một đồng tiền đó sao? Thế mà không một con nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến. Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn đáng giá hơn muôn vàn chim sẻ.
Vậy ai tuyên xưng Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ tuyên xưng nó trước mặt Cha Thầy là Ðấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ chối nó trước mặt Cha Thầy là Ðấng ngự trên trời".
Đó là Lời Chúa.
BÀI GIẢNG
Kính thưa cộng đoàn, nỗi sợ hãi là một trong những cảm xúc nguyên thủy và mạnh mẽ nhất của con người, nó hiện diện ngay từ những trang đầu tiên của lịch sử nhân loại khi A-đam sợ hãi và lẩn trốn Thiên Chúa trong bụi rậm, và nó kéo dài cho đến tận ngày hôm nay trong tâm thức của mỗi chúng ta. Chúng ta sợ thất bại, sợ bệnh tật, sợ sự cô đơn, sợ bị hiểu lầm, và sâu xa hơn cả là nỗi sợ trước cái chết và những thế lực đe dọa sự tồn vong của mình. Trong bối cảnh của bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đang chuẩn bị hành trang cho các môn đệ bước vào một sứ mạng đầy cam go, Người không hề vẽ ra một viễn cảnh màu hồng hay hứa hẹn một sự an toàn tuyệt đối về thể lý, ngược lại, Người tiên báo về những bắt bớ, những chống đối và cả cái chết. Nhưng, điệp khúc vang vọng nhất, mạnh mẽ nhất xuyên suốt những lời căn dặn ấy lại là mệnh lệnh: "Đừng sợ". Tại sao Chúa lại bảo chúng ta đừng sợ khi mà nguy hiểm là có thật? Phải chăng đó là một sự liều lĩnh mù quáng, hay là một thái độ can đảm bắt nguồn từ một nền tảng đức tin sâu sắc hơn mà thế gian không thể hiểu được? Chủ đề "Môn đệ thừa sai không sợ bóng tối" mà chúng ta suy niệm hôm nay chính là chìa khóa để giải mã lời mời gọi ấy, một lời mời gọi can đảm làm chứng cho sự thật giữa một thế giới đầy rẫy những bóng ma của sự gian dối và đe dọa.
Hình ảnh "bóng tối" trong Kinh Thánh thường mang nhiều tầng ý nghĩa, nó có thể là sự thiếu vắng ánh sáng vật lý, nhưng thường xuyên hơn, nó ám chỉ sự ngu dốt, tội lỗi, sự dữ và cái chết. Khi Chúa Giêsu sai các môn đệ đi, Người sai họ đi như chiên vào giữa bầy sói, nghĩa là đi vào vùng đất thuộc quyền kiểm soát của bóng tối thế gian. Người môn đệ thừa sai không phải là người ngồi yên trong pháo đài an toàn của nhà thờ, mà là người bước ra ngoài, đi vào những nơi mà ánh sáng Tin Mừng chưa chiếu rọi, hoặc những nơi mà sự thật đang bị bóp nghẹt. Chính vì thế, phản xạ tự nhiên là sợ hãi. Chúng ta sợ bóng tối vì chúng ta không kiểm soát được những gì ẩn giấu trong đó. Nhưng Chúa Giêsu trấn an các môn đệ bằng một chân lý đầu tiên và quan trọng nhất: "Không có gì che giấu mà không bị thấu lộ; và không có gì kín nhiệm mà không hề hay biết". Lời khẳng định này là một cú đánh mạnh mẽ vào bản chất của bóng tối là sự che đậy. Sự ác thường hoạt động trong bóng tối, sự gian dối cần bóng tối để tồn tại, những âm mưu bất chính cần sự che đậy để thành công. Nhưng Chúa Giêsu tuyên bố rằng ánh sáng của Sự Thật có sức mạnh hủy diệt bóng tối tận căn, thời gian và công lý của Thiên Chúa sẽ phơi bày tất cả. Điều này mang lại cho người môn đệ một niềm hy vọng lớn lao: chúng ta đang phục vụ cho Sự Thật, và Sự Thật ấy là bất diệt. Dù hiện tại bóng tối có vẻ đang thắng thế, sự gian dối có vẻ đang lấn át, nhưng đó chỉ là tạm thời. Người môn đệ thừa sai không sợ bóng tối vì họ biết rằng mình đang nắm giữ ngọn đuốc của chân lý, và nhiệm vụ của họ là "điều Thầy nói trong bóng tối, hãy nói ra nơi ánh sáng; điều nghe rỉ tai, hãy rao giảng trên mái nhà".
Sự can đảm làm chứng cho sự thật mà Chúa Giêsu đòi hỏi không phải là sự ngạo mạn hay hiếu thắng, mà là sự trung thành với căn tính của mình. Ngày nay, chúng ta thấy bóng tối xuất hiện dưới những hình thức rất tinh vi. Đó không chỉ là những cuộc bách hại đẫm máu như thời sơ khai, mà là sự bách hại của "văn hóa tẩy chay", của áp lực dư luận, của những hệ tư tưởng đi ngược lại với nhân phẩm con người. Bóng tối hôm nay có thể là sự im lặng đáng sợ của đám đông trước sự bất công, là sự thỏa hiệp của lương tâm để đổi lấy sự yên ổn hay thăng tiến. Người môn đệ thừa sai được mời gọi để phá vỡ sự im lặng đó. Khi chúng ta thấy một sự thật bị bóp méo, nếu chúng ta im lặng vì sợ hãi, chúng ta đã để bóng tối xâm chiếm tâm hồn mình. Rao giảng trên mái nhà có nghĩa là sống công khai niềm tin của mình, không giấu giếm căn tính Kitô hữu trong công sở, trong trường học, và trong các mối tương quan xã hội. Chúng ta không thể là Kitô hữu "bí mật", những người chỉ đạo đức trong nhà thờ nhưng lại sống như người vô thần ngoài xã hội. Sự tách biệt đó chính là một dạng của bóng tối. Can đảm làm chứng cho sự thật đôi khi chỉ đơn giản là dám nói "không" với những hành vi gian lận, dám sống trung thực khi mọi người xung quanh đều dối trá, và dám bênh vực những người yếu thế khi họ bị chà đạp.
Tuy nhiên, Chúa Giêsu cũng rất thực tế khi Người đề cập đến cái giá phải trả cho sự can đảm đó: "Đừng sợ những kẻ giết được thân xác". Đây là đỉnh cao của sự thách thức. Bản năng sinh tồn khiến chúng ta sợ đau đớn và cái chết. Nhưng Chúa Giêsu đặt ra một thang giá trị mới, một cái nhìn siêu nhiên vượt lên trên sự sống sinh học (bios) để hướng tới sự sống đời đời (zoe). Người phân biệt rõ ràng giữa "thân xác" và "linh hồn". Kẻ thù của Tin Mừng, những thế lực của bóng tối, có thể tước đoạt tài sản, danh dự, tự do và thậm chí là mạng sống của chúng ta. Nhưng đó là tất cả những gì họ có thể làm. Họ hoàn toàn bất lực trước linh hồn, nơi sâu thẳm nhất của con người, nơi diễn ra mối tương giao mật thiết với Thiên Chúa. Chúa dạy chúng ta phải biết đặt nỗi sợ đúng chỗ. "Hãy sợ Đấng có thể ném cả xác lẫn hồn xuống địa ngục". Đây không phải là nỗi sợ hãi nô lệ của một người đầy tớ trước ông chủ tàn bạo, mà là nỗi sợ của sự kính tôn (Timor Domini), sự nhận thức về quyền năng tối thượng của Thiên Chúa. Khi chúng ta quá sợ người đời, chúng ta vô tình tôn vinh sức mạnh của họ lên trên sức mạnh của Thiên Chúa. Ngược lại, khi chúng ta kính sợ Thiên Chúa, mọi nỗi sợ hãi trần thế sẽ trở nên nhỏ bé và vô nghĩa. Người môn đệ thừa sai không sợ bóng tối trần gian vì họ đã được bao bọc bởi ánh sáng uy nghi của Thiên Chúa. Sự tử đạo, dù là tử đạo bằng máu hay tử đạo bằng sự hy sinh âm thầm mỗi ngày, chính là minh chứng hùng hồn nhất cho việc "không sợ kẻ giết được thân xác". Các thánh tử đạo Việt Nam cha ông chúng ta đã thấu hiểu bài học này sâu sắc, các ngài thà mất mạng sống đời này chứ không chịu đánh mất sự thật và đức tin, vì các ngài biết rằng linh hồn các ngài thuộc về Chúa, và không thế lực nào cướp đi được.
Để củng cố thêm lòng can đảm cho các môn đệ, Chúa Giêsu không chỉ dùng lý lẽ thần học về linh hồn và thân xác, mà Người còn dùng một hình ảnh rất đỗi dịu dàng và thân thương: hình ảnh con chim sẻ và những sợi tóc. "Nào hai con chim sẻ không bán một đồng tiền đó sao? Thế mà không một con nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến". Thiên Chúa mà chúng ta tôn thờ không phải là một Đấng xa lạ, lạnh lùng, dửng dưng trên các tầng trời, mà là một người Cha quan phòng, tỉ mỉ và yêu thương. Nếu một con chim sẻ, loài vật nhỏ bé và ít giá trị nhất trong mắt người đời thời bấy giờ, vẫn nằm trong sự quan tâm của Thiên Chúa, thì huống chi là con người – những kẻ được tạo dựng theo hình ảnh Ngài và được cứu chuộc bằng Máu Đức Kitô. Hình ảnh "tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi" diễn tả một sự thấu hiểu và chăm sóc đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Không có gì xảy ra cho người môn đệ mà nằm ngoài thánh ý hay sự cho phép của Thiên Chúa. Điều này không có nghĩa là chúng ta sẽ miễn nhiễm với đau khổ hay tai ương, nhưng nó có nghĩa là trong mọi hoàn cảnh, dù bi đát nhất, Thiên Chúa vẫn hiện diện, vẫn thấu suốt và vẫn đồng hành. Sự can đảm của người môn đệ thừa sai không đến từ sự tự tin vào bản lĩnh cá nhân, mà đến từ sự tín thác tuyệt đối vào tình yêu quan phòng của Cha. Chúng ta không sợ bóng tối không phải vì chúng ta có khả năng nhìn xuyên đêm, mà vì chúng ta nắm chặt tay Người Cha dẫn đường. Niềm tin vào sự quan phòng là liều thuốc giải độc cho nỗi sợ hãi. Khi biết mình được yêu thương và được trân trọng "hơn muôn vàn chim sẻ", người môn đệ có đủ sức mạnh để đứng vững trước mọi cơn bão táp của cuộc đời.
Hơn nữa, sứ mạng thừa sai và việc làm chứng cho sự thật còn gắn liền với lời hứa về sự tương hỗ giữa chúng ta và Đức Kitô: "Ai tuyên xưng Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ tuyên xưng nó trước mặt Cha Thầy". Đây là động lực cánh chung của chúng ta. Cuộc đời này là một phiên tòa lớn, nơi mỗi hành động, lời nói của chúng ta đều là một lời chứng. Tuyên xưng Chúa không chỉ là đọc kinh Tin Kính trong nhà thờ, mà là để cho các giá trị Tin Mừng thấm nhập vào các quyết định, lối sống và cách ứng xử của chúng ta. Khi một doanh nhân Công giáo từ chối làm ăn gian dối dù bị thua lỗ, họ đang tuyên xưng Chúa. Khi một bạn trẻ từ chối lối sống buông thả để giữ gìn sự trong sạch, họ đang tuyên xưng Chúa. Khi một người vợ, người chồng kiên nhẫn tha thứ và hàn gắn hôn nhân thay vì ly dị theo trào lưu, họ đang tuyên xưng Chúa. Những hành động đó diễn ra giữa "người đời", giữa một xã hội có thể chế giễu hoặc coi thường họ. Nhưng phần thưởng dành cho họ là sự nhìn nhận của chính Đức Giêsu trước tòa Chúa Cha. Ngược lại, sự chối bỏ Chúa cũng diễn ra tinh vi như vậy. Chối Chúa không nhất thiết là công khai nói "tôi không biết ông ấy", mà có thể là sự im lặng đồng lõa với cái ác, là sự rụt rè che giấu thánh giá, là việc sống như thể Thiên Chúa không hiện diện. Nỗi sợ hãi bóng tối khiến chúng ta chối bỏ Ánh Sáng, và hậu quả của nó là sự tách biệt vĩnh viễn khỏi nguồn cội của sự sống.
Kính thưa cộng đoàn, chủ đề "Môn đệ thừa sai không sợ bóng tối" còn gợi lên cho chúng ta một trách nhiệm đối với chính bóng tối đó. Chúng ta không chỉ được gọi để "không sợ" bóng tối, mà còn được gọi để "chiếu sáng" vào bóng tối. Bóng tối tự bản chất không có thực thể, nó chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng. Nơi nào ánh sáng xuất hiện, bóng tối tự khắc tan biến. Thế giới ngày nay đang rất cần những chứng nhân của sự thật. Chúng ta thấy bóng tối của sự lừa dối lan tràn trên mạng xã hội, nơi tin giả (fake news) và sự thù hận được nhân bản. Chúng ta thấy bóng tối của tham nhũng làm nghèo đất nước, bóng tối của sự vô cảm làm lạnh giá trái tim con người. Là những thừa sai, chúng ta không thể đứng ngoài cuộc và than vãn về bóng tối. Thắp lên một que diêm còn hơn là ngồi nguyền rủa bóng đêm. Mỗi người chúng ta, dù ở vị trí nào, cũng có thể là một ngọn nến nhỏ. Sự thật mà chúng ta làm chứng không cần phải là những luận văn thần học cao siêu, mà là sự thật của lòng bác ái, sự thật của đức công bằng, sự thật của niềm hy vọng. Khi chúng ta sống tử tế trong một thế giới tàn nhẫn, chúng ta đang làm chứng. Khi chúng ta sống hy vọng trong một thế giới tuyệt vọng, chúng ta đang đẩy lùi bóng tối.
Tuy nhiên, hành trình này đòi hỏi một sự từ bỏ và dấn thân liên lỉ. Bóng tối luôn tìm cách dập tắt ánh sáng. Những ai dám nói lên sự thật thường bị cô lập. Đó là cái giá của người môn đệ. Nhưng chúng ta không cô đơn. Lịch sử Giáo hội là lịch sử của những con người đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Từ các thánh Tông đồ, những người đã từng sợ hãi đóng kín cửa phòng Tiệc Ly nhưng sau khi nhận lãnh Thánh Thần đã mở toang cửa để rao giảng; cho đến các vị tử đạo tại Rôma, tại Việt Nam và khắp nơi trên thế giới. Họ đã chứng minh rằng quyền lực của sự chết không thể thắng nổi sức mạnh của tình yêu và chân lý. Họ là những "con chim sẻ" đã rơi xuống đất về mặt thân xác, nhưng linh hồn họ đã bay cao và trở thành những vì sao chiếu sáng cho chúng ta. Chúng ta được thừa hưởng di sản đức tin hào hùng đó, nên chúng ta không có quyền sống hèn nhát. Đừng để nỗi sợ hãi làm tê liệt đôi chân thừa sai của chúng ta. Đừng để sự an toàn giả tạo giam hãm chúng ta trong những vỏ bọc ích kỷ.
Để kết thúc, chúng ta hãy nhìn lên Đức Giêsu Kitô, vị Thừa Sai vĩ đại nhất của Chúa Cha. Người đã đến trong thế gian khi bóng tối bao trùm nhân loại. Người đã đối diện với bóng tối của sự hiểu lầm, của sự phản bội, và đỉnh điểm là bóng tối trên đồi Golgotha khi mặt trời lặn sớm. Người đã trải qua nỗi sợ hãi đến toát mồ hôi máu trong vườn Dầu, nhưng Người đã không lùi bước. "Lạy Cha, nếu có thể được, xin cất chén này, nhưng đừng theo ý con, một theo ý Cha". Sự vâng phục và tín thác đó đã chiến thắng bóng tối của cái chết vào buổi sáng Phục Sinh. Chúng ta, những môn đệ của Người, cũng đi trên con đường đó. Bóng tối có thể vây quanh, nhưng ánh sáng Phục Sinh luôn ở phía trước. Lời mời gọi "đừng sợ" hôm nay là một lời nhắc nhở rằng chúng ta thuộc về phe chiến thắng. Không phải chiến thắng bằng vũ lực, mà chiến thắng bằng sự thật và tình yêu.
Xin Chúa Thánh Thần, Đấng là Sức Mạnh của Thiên Chúa, ngự xuống trên mỗi người chúng ta trong Thánh lễ này. Xin Ngài xua tan những đám mây sợ hãi đang che phủ tâm trí chúng ta. Xin Ngài biến đổi chúng ta từ những con người nhút nhát thành những chiến sĩ can trường của Tin Mừng. Để rồi, khi bước ra khỏi nhà thờ này, chúng ta không còn cúi đầu sợ hãi trước bóng tối của cuộc đời, nhưng ngẩng cao đầu, hiên ngang làm chứng rằng: Thiên Chúa là Cha yêu thương, Sự Thật sẽ giải thoát chúng ta, và chúng ta, những môn đệ thừa sai, quyết tâm mang ánh sáng ấy đến tận cùng trái đất. Amen.
LỜI NGUYỆN TÍN HỮU
Chủ tế: Anh chị em thân mến, Đức Giêsu mời gọi chúng ta can đảm làm chứng cho sự thật và tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa Cha. Trong niềm tin thác vào Đấng thấu suốt mọi bí ẩn của tâm hồn, chúng ta cùng dâng lên Chúa những lời nguyện xin tha thiết:
- Cầu cho Hội Thánh: Xin cho các vị Mục tử trong Hội Thánh luôn được đầy tràn ơn can đảm của Chúa Thánh Thần, để các ngài không ngừng rao giảng sự thật vẹn toàn của Tin Mừng, dù phải đối diện với những chống đối hay hiểu lầm của thế gian, trở nên ngọn hải đăng soi dẫn con người tìm về Chân Lý. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- Cầu cho công lý và hòa bình: Xin cho các nhà lãnh đạo quốc gia và những người nắm giữ quyền lực biết tôn trọng phẩm giá con người và sự thật. Xin ánh sáng Chúa soi rọi vào những góc khuất của xã hội, để những bất công, gian dối bị đẩy lùi, nhường chỗ cho một nền văn minh tình thương và sự thật. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- Cầu cho những ai đang bị bách hại: Xin Chúa ở cùng những anh chị em đang phải chịu đau khổ, tù đày hay bị loại trừ vì danh Chúa Kitô trên khắp thế giới. Xin cho họ cảm nghiệm được sự hiện diện đầy an ủi của Chúa Cha, Đấng quan tâm đến từng sợi tóc trên đầu họ, để họ vững vàng kiên trung trong đức tin. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
- Cầu cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta: Xin cho mỗi người chúng ta biết chiến thắng nỗi sợ hãi và sự nể nang trong đời sống thường ngày. Xin cho chúng ta dám sống trung thực, dám lên tiếng bênh vực lẽ phải và hăng say loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống bác ái và gương mẫu của mình. Chúng ta cùng cầu xin Chúa.
Chủ tế: Lạy Thiên Chúa toàn năng, Chúa biết rõ sự yếu đuối và nỗi sợ hãi trong lòng chúng con. Xin nhận lời chúng con cầu nguyện và ban ơn trợ lực, để chúng con luôn tin tưởng vào tình yêu quan phòng của Chúa, và can đảm làm chứng cho Chúa giữa lòng đời hôm nay. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.