01 Chương 1
PHẦN MỘT
Chương 1
Thiên Thần Dọn Đường
Năm 1915, Lúcia dos Santos một cô bé mập mạp tám tuổi, thuộc xóm Aljustrel, giáo xứ Fátima, đang chăn cừu ở sườn Núi Cabeco. Cùng với Lúcia có ba người bạn trẻ từ Casa Velha: Maria Rosa Matias và em là Teresa, và Maria Justino. Ăn trưa xong và trung thành với truyền thống mến Đức Mẹ của vùng Fátima, bốn cô bé bắt đầu đọc terco (cầu nguyện kinh Mân Côi).
Chính lúc đó, các bé thấy một đám mây lạ, trắng hơn tuyết, bay là là trên ngọn cây trong thung lũng phía dưới chân các bé. Đám mây kỳ lạ này trong suốt và có hình dáng một người. Cả Lúcia và ba cô bạn đều không thể nhận rõ được đó là gì.
Khi mẹ của Lúcia, bà Maria Rosa, nghe biết sự việc, bà lập tức bác bỏ: “lời nói xàm của con nhỏ khùng!” các cô con gái khác của bà cũng chia sẻ sự khước tín này và chế diễu bé em của họ.
Ít lâu sau, Lúcia chứng kiến cũng hiện tượng này lần thứ nhì, tại cũng một nơi và cùng một cách. Đến gần cuối năm 1915, cũng chính bóng mây lạ đó lại xuất hiện lần thứ ba.
Lúcia được chìa khóa mở bí mật đám mây lạ này năm 1916, khi thiên thần, chính thiên thần hiện ra rõ ràng với cô ba lần.
Lần thứ nhất, thiên thần hiện ra vào mùa xuân, khi Lúcia và hai bé em bà con, Jacinta và Francisco Marto, đang chăn cừu của gia đình tại Chousa Velha, cánh đồng thuộc tài sản gia đình Lúcia, ở phía đông Núi Cabeco.
Khoảng nửa buổi sáng, lớp mưa sương rất nhẹ bắt đầu rơi. Các bé chạy ngược lên sườn Núi Cabeco để tìm chỗ trú giữa các tảng đá, tới một hốc đá không có mái che, sâu vào khoảng một thước, khuất sau vườn cây ô liu thuộc sở hữu của ông Anastacio, cha đỡ đầu của Lúcia. Mặc dầu chưa bao giờ vào hốc đá này, bây giờ các bé bước hẳn vào trong. Những vách đá lởm chởm, có chỗ cao tới hai mètres, che đỡ đám sương mưa đang thổi tới. Các bé rất thích chỗ này, nên khi mưa tạnh trời lại sáng vào khoảng trưa, các bé vẫn chơi đùa ở chỗ này. Và chính tại đây thiên thần hiện ra với các bé.
Ăn trưa và cầu nguyện kinh Mân Côi xong, các bé chơi bỏ hột ở cửa hốc đá. Và lúc này thiên thần hiện ra. Vừa chơi được vài phút, các bé nghe tiếng ào ào của cơn gió mạnh. Những cây ô liu ở phía dưới vật vờ kêu rắc rắc. Vì trời lúc đó êm, các bé ngở ngàng nhìn lên trời. Ngạc nhiên ban đầu nhường chỗ cho kinh ngạc và sợ hãi.
Trên không trung, cách chỗ các bé một khoảng, làn ánh sáng hết sức kỳ lạ xuất hiện. Làn ánh sáng, trắng hơn tuyết, hướng về phía các bé. Lặng lẽ, bầu ánh sáng lướt qua thung lũng, trên các ngọn cây phía dưới chỗ các bé đang đứng và chạy dài về hướng đông. Ở giữa làn ánh sáng kỳ lạ, các bé nhận ra hình dáng một thanh niên. Thanh niên này cũng vậy, trắng hơn tuyết và trong suốt, phát ra hào quang sáng chói, giống như pho tượng bằng pha lê lóng lánh do ánh sáng mặt trời xuyên qua. Lucia nhận ra thanh niên này chính người khách kỳ bí cô bé đã thấy ba lần trước. Khi hình dáng trong suốt đó càng lúc càng tới gần, các bé nhận rõ vóc dáng và tuổi tác của thanh niên. Thanh niên này tuổi trạc mười bốn hoặc mười lăm, và chưa bao giờ các bé thấy người nào có vẻ khôi ngô tuấn tú như cậu ta.
Mặc dầu mừng rỡ vì vẻ rực rỡ sáng chói của người khách có hào quang, các bé vẫn sợ hãi và không dám nói. Chính thanh niên đã phá tan sự im lặng khi cậu dừng lại rất gần các bé ở chỗ ra vào hốc đá. Những lời đầu tiên cậu ta nói với các bé:
“Các bé đừng sợ. Tôi là Thiên Thần Hòa Bình. Các bé hãy cầu nguyện chung với tôi.”
Nói xong, thiên thần quỳ phục xuống, sấp mình tới khi trán chạm đất. Được thúc đẩy bởi sức mạnh siêu nhiên, Lúcia và Jacinta bắc chước thiên thần và lặp lại những lời các bé nghe thiên thần dâng lên:
“Lạy Thiên Chúa, con tin, con thờ lạy, con trông cậy, và con yêu mến Chúa. Con tha thiết xin Chúa tha thứ cho những kẻ không tin, không thờ lạy, không cậy trông, và không yêu mến Chúa.”
Thiên thần đọc lời cầu nguyện ba lần, rồi đứng dậy nói: “Các bé hãy cầu nguyện như vậy. Thánh Tâm Chúa Giêsu và Đức Mẹ Maria lắng nghe lời các bé cầu nguyện.” Rồi thiên thần biến đi.
Việc Thiên Thần Hòa Bình hiện ra có mãnh lực hết sức siêu nhiên và xúc động đến độ Lúcia và hai bé em họ thực sự ngây ngất khá lâu. Ở tư thế phủ phục, các bé vẫn quỳ từ lúc thiên thần biến đi, Lúcia và Jacinta tiếp tục đọc đi đọc lại lời cầu nguyện thiên thần dạy, cho tới khi mệt nhoài.
Dẫu thanh niên tuấn tú đó không nói mình là thiên thần, các bé cũng không chút khó khăn nhận ra cậu ta từ trời đến. Các bé cảm thấy được Chúa chiếm hữu trong suốt thời gian thiên thần viếng thăm. Việc Chúa hiện diện không thể diễn tả và xác thực không thể lầm lẫn, thấm sâu vào tâm hồn và toàn thân các bé. Sự việc quá hiển nhiên đến nỗi các bé không dám nói, dù với nhau, suốt thời gian còn lại của ngày khó quên này, và suốt tuần lễ kế tiếp các bé vẫn còn sống trong cảm giác lâng lâng, cảm giác này chỉ loãng đi từ từ.
Cảm giác này hết sức thân thiết và thánh thiện không một bé nào nghĩ tới việc tiết lộ dẫu chỉ một chút với bất cứ ai. Các bé chỉ muốn giữ riêng cho mình. Các bé được thuyết phục tuyệt đối rõ ràng như thế. Các bé chỉ nói với nhau nhưng hết sức dè dặt về sự kiện hân hoan trong ngày đáng ghi nhớ đó.
Jacinta, Francisco và Lúcia đang lặng lẽ chơi trên bờ giếng dưới chân vườn thoai thoải phía sau nhà gia đình Santos. Hôm đó là ngày giữa mùa hè nóng bỏng, một trong những ngày nóng nhất năm 1916, các bé thường dẫn cừu về nhà từ khoảng 9 hoặc 10 giờ sáng cho tới xế chiều để tránh cho cừu khỏi cái nóng cháy lúc trưa.
Không một dấu hiệu báo trước, ba cô cậu bé dễ thương lúc nào cũng ở bên nhau này bất chợt thấy mình đối diện với Thiên Thần Hòa Bình, thiên thần ở Núi Cabeco.
Thiên Thần hỏi: “Các bé đang làm gì đó? Các bé hãy cầu nguyện, cầu nguyện thật nhiều! Thánh Tâm Chúa Giêsu và Đức Maria thương các bé. Các bé hãy liên tục dâng lời cầu nguyện và hy sinh lên Thiên Chúa Tối Cao.”
Không hiểu lời yêu cầu chót của thiên thần, Lúcia hỏi ngay:
“Làm cách nào chúng con dâng được các hy sinh?”
“Các bé hy sinh trong bất cứ điều gì các bé có thể, và dâng lên Thiên Chúa làm của lễ đền tạ vì các tội lỗi đã xúc phạm đến Thiên Chúa và làm của lễ cầu xin cho các kẻ tội lỗi ăn năn trở lại. Bằng cách này, các bé xin được hòa bình cho quê hương các bé. Tôi là Thiên Thần Bảo Vệ, Thiên Thần của Portugal (nước Bồ-đào-nha). Trên hết, các bé hãy tiếp nhận và vâng chịu những đau khổ Chúa sẽ gởi đến cho các bé.”
Rồi, bất chợt cũng như lúc hiện ra, thiên thần biến đi.
Cũng như lần trước, các bé xúc động và ngây ngất vì sức siêu nhiên trấn áp của lần thiên thần hiện ra này.
Chính Francisco là người đầu tiên làm cho Lúcia ý thức rõ rệt cô bé ngất trí và kiệt quệ thể xác tới mức nào. Cậu bé này, vì lý do khác thường nào đó, chỉ nhìn thấy thiên thần nhưng không nghe được những lời thiên thần nói. Dĩ nhiên cậu ta thực sự chứng kiến cả hai lần thiên thần hiện ra. Mãi đến xế chiều, khi những hiệu lực đầu tiên của việc thiên thần hiện ra bắt đầu tan loãng và các bé lại bắt đầu chơi đùa, Francisco mới hỏi Lúcia thiên thần nói những gì. Lúcia cảm thấy miễn cưỡng không thể giải thích được khi phải nói đến điều này và bảo Francisco ráng chờ tới ngày hôm sau hoặc hỏi em Jacinta. Francisco thực hiện ngay ý kiến thứ nhì của Lúcia. Nhưng Jacinta cũng bị lôi cuốn hết sức mãnh liệt siêu nhiên, và như Lúcia, cô bé trả lời: “Sáng mai em sẽ nói cho anh nghe. Hôm nay em không thể nào nói được.” Tội nghiệp, Francisco đành phải chờ đợi vậy.
Hôm sau, khi gặp Lúcia, cậu bé hỏi ngay: “Đêm qua chị có ngủ không? Lúc nào em cũng nghĩ tới thiên thần và những lời thiên thần nói với chị.” Mãi tới lúc này Lúcia mới kể cho cậu ta nghe những lời thiên thần đã nói trong hai lần hiện ra.
Francisco thấy nhiều điều trong sứ điệp thiên thần nói vượt quá tầm hiểu biết đối với tầm tuổi đời của cậu, cậu hỏi Lúcia: “Đấng Tối Cao là Ai vậy? ... Thánh Tâm Chúa Giêsu và Đức Maria lắng nghe lời cầu nguyện của các bé nghĩa là gì?” Lúcia trả lời với hết khả năng của cô nhưng không hoàn toàn thỏa mãn được cậu em họ, và cậu ta lại hỏi tiếp. Tâm trí Lúcia vẫn còn trong ảnh hưởng siêu nhiên, chưa hoàn toàn bình thường. Cảm thấy không thể nói, Lúcia bảo Francisco chờ tới hôm sau cô bé sẽ trả lời. Bé Jacinta cũng chia sẻ ý kiến của Lúcia, nên khi Francisco trở lại hỏi thêm, bé cao giọng phản đối: “Coi chừng, không nên nói nhiều tới những điều này.”
Các bé không thể nào giải thích cảm giác của mình sau khi thiên thần viếng thăm. Jacinta nói: “Em không biết điều gì xảy ra cho em. Em không thể nói, cũng không thể nào chơi đùa, ca hát, và em không có sức làm bất cứ điều gì nữa.” Francisco nói thêm: “Thiên thần hẳn phải hơn tất cả những thứ đó chứ. Chúng ta hãy nghĩ tới thiên thần đi.”
Các bé hết sức yêu mến thiên thần và suy gẫm những lời thiên thần nói!
Nhất là những lời thiên thần nói trong lần thứ nhì. Những lời này như ánh sánh soi sáng tâm trí các bé, làm cho các bé hiểu được Thiên Chúa là Ai, Thiên Chúa yêu thương các bé và muốn được các bé yêu thương biết chừng nào, các bé hiểu được giá trị của hy sinh, hy sinh làm đẹp lòng Thiên Chúa chừng nào, mà nhờ đó Thiên Chúa cải hóa các kẻ tội lỗi. Sự hiểu biết này hết sức chân thực đến độ, từ ngày đó trở đi, các bé khởi sự dâng lên Chúa mọi thứ có thể hành hạ thân xác các bé. Tuy nhiên, các bé không cần phải cố gắng phát minh những hành động phạt xác hoặc đền tội. Các bé chỉ giản dị chấp nhận thánh giá Chúa gởi đến. Hàng động đền tội tự chọn là các bé nhận chịu điều thiên thần dạy trong lần thứ nhất hiện ra: sấp mình xuống đất dâng lời cầu nguyện mà các bé rất ưa thích, “Lạy Chúa, con tin, con thờ lạy, con trông cậy, và con yêu mến Chúa. Con nài xin Chúa tha thứ cho những kẻ không tin, không thờ lạy, không cậy trông và không yêu mến Chúa.” Thường thường các bé quỳ phủ phục hàng giờ đọc đi đọc lại lời cầu nguyện đẹp đẽ đó và chỉ ngưng khi nào lưng các bé đau muốn gẫy.
Trong lần kế tiếp hiện ra và cũng là lần chót, thiên thần dạy thêm lời cầu nguyện nữa mà từ đó các bé thường dâng chung với lời cầu nguyện mà thiên thần đã dạy trước. Lời cầu nguyện mới dài hơn nhiều, nhưng các bé nhớ không chút khó khăn, vì những lời thiên thần luôn có sức chế ngự mạnh và in sâu vào tâm trí các bé.
Thiên thần hiện ra lần thứ ba và khác thường nhất vào mùa thu cũng năm đó. Lại cũng chính hốc đá Núi Cabeco là bối cảnh của việc huyền nhiệm sau chót này. Ba bé mục tử cầu nguyện kinh Mân Côi và lời cầu nguyện thiên thần dạy lần thứ nhất xong. Bất thình lình sứ giả thiên quốc hiện ra trước mắt các bé. Lần này vẻ anh tuấn khôi ngô với dáng điệu trẻ trung của thiên thần không làm cho các bé ngây ngất như hai lần trước. Thật vậy, thiên thần đem theo thứ gì lôi cuốn sự chú ý của các bé. Trong tay thiên thần là Chén Thánh, và trên Chén Thánh, thiên thần cầm Bánh Thánh. Từ Bánh Thánh những Giọt Máu nhỏ (rơi) vào trong Chén Thánh. Để Chén Thánh và Bánh Thánh trên không trung, thiên thần quỳ sấp mình xuống đất đọc ba lần lời cầu nguyện sau đây:
“Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi Cực Thánh, Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Linh, con thờ lạy Chúa thâm sâu và dâng lên Chúa Thân Xác, Máu và Linh Hồn Cực Châu Báu và Thiên Tính của Chúa Giêsu Kitô, hiện diện trong các Nhà Chầu (Nhà Tạm) trên khắp thế giới, để đền tạ những tội xúc phạm, những tội bất kính và hững hờ chính Chúa Giêsu Kitô bị xúc phạm. Và nhờ công nghiệp vô cùng của Trái Tim Cực Thánh Chúa Giêsu và công nghiệp của Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ Maria, con nài xin Chúa cải hóa các kẻ tội lỗi khốn nạn.”
Rồi thiên thần đứng dậy, cầm Chén Thánh và Bánh Thanh, đặt Bánh Thánh vào lưỡi Lúcia. Thiên thần cho Jacinta và Francisco uống Máu Thánh. Khi phân phát Mình và Máu Thánh Chúa cho ba bé, thiên thần nói:
“Các bé hãy ăn Mình và uống Máu Thánh Chúa Giêsu Kitô bị loài người xúc phạm kinh khủng. Các bé hãy làm việc đền tạ vì tội lỗi nhân loại và an ủi Thiên Chúa của các bé.”
Lần nữa thiên thần sấp mình xuống đất và cùng với các bé dâng lên lời cầu nguyện: “Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi Cực Thánh ...”
Sứ mệnh nơi trần thế đã hoàn tất, thiên thần biến đi, Đây là lần chót các bé thấy thiên thần.
Lần này, cũng như hai lần trước, Francisco không được đặc ân nghe thiên thần nói. Cậu bé cũng vẫn gặp khó khăn trong việc hiểu thấu đáo ý nghĩa những việc xảy ra. Do đó, cậu hỏi Lúcia một câu khá ngạc nhiên:
“Chị Lúcia à, thiên thần cho chị rước Mình Thánh Chúa, nhưng cho Jacinta và em thứ gì vậy?”
Ngay cả Jacinta cũng ngạc nhiên vì sự kém hiểu biết của anh cô bé và Lúcia chưa kịp trả lời thì bé Jacinta đã nói:
“Cũng một thứ, Mình Thánh Chúa. Anh không thấy đó là Máu từ Bánh Thánh nhỏ xuống (rơi xuống) sao?”
Câu trả lời của bé em làm cho Francisco hoàn toàn thỏa mãn, vì câu trả lời đó cho cậu mấu chốt giải thích vấn đề khá kỳ bí đối với cậu.
Francisco nói: “Bây giờ em hiểu, em cảm thấy Chúa ở trong em, nhưng không biết như thế nào.”
Rồi quỳ sấp mình xuống đất cùng với em của cậu và ở tư thế đó thật lâu đọc đi đọc lại lời cầu nguyện thiên thần mới dạy.
Sức mạnh siêu nhiên thúc giục các bé bắt chước những việc thiên thần làm: quỳ phủ phục, đọc đi đọc lại các lời thiên thần đã đọc là điều hoan hỉ và không cưỡng lại được. Lời cầu nguyện này hết sức mãnh liệt, làm cho các bé ngây ngất và hầu như tan biến, các bé thực sự mất đi khả năng sử dụng giác quan. Trong những ngày sau mỗi lần thiên thần hiện ra, cơ thể các bé hoạt động chẳng khác gì được hướng dẫn và thúc đẩy bởi sức mạnh siêu nhiên. Các bé được hưởng an bình và hân hoan, những cảm giác này thực sự mà nói, chỉ thuần túy trong nội tâm. Trong khi tâm trí các bé say sưa tập trung vào Thiên Chúa, sức mạnh huyền bí chi phối thân xác các bé đến độ làm cho các bé suy nhược. Các bé hững hờ với vật chất, tan biến trong sự hiện diện của Chúa, không thể nói ra được.